Khi tôi biết được sự thật này, tôi đã suy sụp hoàn toàn, không biết là mình có thể vượt qua, có chống đỡ nổi không nữa.

Sau đó khoảng 1 năm thì tôi có người yêu. Anh là người đã đi làm, có công việc tốt và nhà cửa ở Hà Nội. (ảnh minh họa)
Cái ngày tôi biết tin ấy, có lẽ là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi. Mất người yêu, mất em gái, mất cả niềm tin. Chưa bao giờ tôi nghĩ có ngày mình lại rơi vào tình trạng xấu xa như thế này. Đúng là tôi đã quá tin người, đã đặt niềm tin nhầm chỗ.
Tôi vốn có một cô em gái nhận, đó là cô em từ hồi sinh viên, học kém tôi 2 khóa. Vì cùng cảnh ngộ lại cùng quê nên chúng tôi rất thân với nhau trong thời gian học xa nhà. Đó là một cô gái xinh xắn, rất tốt bụng, hai chị em quan tâm nhau. Lâu dần tình cảm gắn bó khăng khít, chúng tôi về quê cùng nhau, qua nhà nhau thăm hỏi, ăn cơm, rồi bố mẹ tôi đã nhận cô ấy làm con gái nuôi. Thật ra, chúng tôi thân nhau hơn cả chị em ruột, có cái gì cũng nhường nhịn nhau, chưa bao giờ va chạm hay xích mích.
Khi đi học, ra trường, đi làm, chúng tôi đều lo lắng cho nhau. Nếu một người chưa có việc thì người khác cố gắng giúp đỡ về kinh tế. Chúng tôi cùng đi làm, nhưng công việc của em chỉ là tạm bợ vì mới ra trường. Thế nên tôi thuê nhà và cho em đến sống cùng, chị em cơm nước với nhau.
Sau đó khoảng 1 năm thì tôi có người yêu. Anh là người đã đi làm, có công việc tốt và nhà cửa ở Hà Nội. Yêu anh và có được người như vậy tôi cảm thấy an toàn, nghĩ rằng 1,2 năm rồi tính chuyện cưới xin. Lúc nào tôi cũng chăm sóc anh chu đáo, anh đi làm về là tới nhà tôi, tôi nấu cơm cho anh ăn. Cả em tôi cũng ở cùng đó nên 3 anh em ăn cơm rất vui vẻ, cởi mở. Anh cũng coi em tôi như em gái của mình vậy. Em ấy cũng không ngại khi tôi có người yêu vì dù sao chị em cũng đã giống như ruột thịt rồi.
Nhiều lần tôi không đi làm về sớm, anh có muốn tới thì tôi bảo cứ lên nhà đợi tôi. Khi đó em tôi ở nhà, tôi lại điện cho em đi chợ nấu nướng rồi tôi về sau phụ giúp. Được cái cô em gái ấy khéo tay, giỏi nấu ăn nên tôi cũng hài lòng. Có nhiều món ăn rất ngon, anh cũng khen suốt. Thế là trong bữa cơm tha hồ ‘đánh bóng tên tuổi’ của nhau.
Cứ như thế, rất nhiều lần tôi không có nhà là anh chủ động gọi cho em gái tôi nấu cơm. Có hôm, tôi về nhà bất ngờ vì anh đã ngồi ở đó. Hỏi sao anh không gọi điện cho em, thì anh bảo, muốn tôi bất ngờ với lại, biết thế nào tầm ấy tôi cũng về.
Tôi buồn vì nghĩ rằng, anh như thế là không tôn trọng tôi. Nhưng chuyện cũng qua, tôi chẳng bận tâm nhiều lắm. Sau một vài tháng, tôi bất ngờ khi em nói muốn chuyển ra ngoài sống, nguyên nhân là, em đã có người yêu. Tôi hoảng quá, em có người yêu khi nào mà lại chuyển ra ngoài sống. Tôi sợ bố mẹ em biết chuyện sẽ không hay, lại bảo tôi này nọ, không bao bọc em. Nhưng em bảo, em muốn sống riêng để có thời gian riêng tư cho người yêu, ở chung bạn em không dám lên nhà. Tôi suy nghĩ rất nhiều và nói, muốn em dẫn người yêu tới cho tôi xem mặt, xem có tin cậy được không. Khi đó em cương quyết từ chối. Tôi nói găng thì em cũng cáu, em bảo đó là chuyện riêng của em, rồi tôi sẽ biết.

Tôi buồn vì nghĩ rằng, anh như thế là không tôn trọng tôi. Nhưng chuyện cũng qua, tôi chẳng bận tâm nhiều lắm. (ảnh minh họa)
Tôi buộc phải chấp nhận và thời gian đó, em đã chuyển đi. Tôi ở một mình buồn nên hay gọi anh đến chơi. Nhưng dạo gần đây, thấy anh bận rộn hơn nhiều. Anh hay từ chối lời mời tới ăn cơm của tôi, hoặc có hôm tôi đã nấu xong mà phải ăn một mình. Nhiều lần tôi hỏi anh tại sao, tôi không muốn vì chuyện gì đó hiểu lầm mà anh lạnh nhạt với tôi, nhưng anh cứ khăng khăng là không có chuyện gì, chỉ là bận bịu thôi.
Tôi vốn rất buồn vì anh lạnh lùng, khó chịu với tôi, có khi còn gây sự cãi vã. Có lần, vì buồn quá tôi đi làm về mới tới nhà em chơi. Vì biết dạo đó em ở nhà không đi làm. Thế mà, vừa tới nơi, tôi sững sờ khi thấy anh đang đứng ở cửa nhà em. Khi đó, tôi gọi cho anh, vờ là rủ anh đi xem phim thì thấy anh nói, anh bận công việc rồi!
Tôi đứng sau nhìn anh đón em đi chơi, lòng đau quặn thắt. Hai người còn ôm nhau thắm thiết. Em cười hớn hở, rạng rỡ, không biết rằng người chị của em đau đớn dường nào. Tôi theo dõi anh, và hôm đó, anh đã đi xem phim cùng cô ấy. Tôi mua một vé, ngồi ngay phía sau hai người, cũng xem phim, vừa xem vừa khóc. Sau khi tan rạp, tôi đi ngay phía sau hai người nhưng họ không nhận ra tôi.
Từ hôm đó, tôi buồn và khóc suốt. Không nhắn tin hay gọi điện cho anh như mọi ngày nữa. Cũng không cần biết anh làm gì, ở đâu vì tôi đã đoán được rồi. Nước mắt tôi rơi, tôi khóc cho sự thật thà của mình, khóc cho lòng tốt của mình đã bị lợi dụng trắng trợn.
Giờ tôi không biết nên đối mặt với sự thực này thế nào, cảm thấy trống rỗng, mệt mỏi và chán nản vô cùng. Tôi phải làm sao đây?

Trường có truyền thống về các chương trình học thuật, âm nhạc, thể thao và nghệ thuật.
