Em 27 tuổi, kết hôn được năm tháng, có thai cũng được ngần ấy thời gian. Ngay sau khi cưới, vợ chồng em đã thường xuyên xung đột. Chồng em là người rất ghen tuông, vừa cưới về là anh kiểm soát từ điện thoại đến email… tất cả những gì gọi là phương tiện liên lạc của em với bạn bè, đồng nghiệp.
Anh không muốn em qua lại với bất kỳ ai, dù nam hay nữ; buộc em nghỉ việc ở nhà. Anh còn không cho em về thăm mẹ em, dù hai gia đình chỉ cách nhau bốn cây số. Anh mặc kệ em đang mang thai, sẵn sàng sinh sự với em bất cứ lúc nào. Anh ghen cả với những người bạn trong quá khứ của em, dù em đã nhiều lần cố phân tích cho anh hiểu. Đang chở em đi ngoài đường, anh cũng có thể dừng xe lại, chỉ mặt em mà mắng chửi, thậm chí có lần còn bỏ em giữa đường… thậm chí anh còn dựng chuyện là em lấy anh chỉ vì thất tình. Anh đi làm ở thành phố, mỗi tuần về nhà hai lần; em ở nhà với bố mẹ chồng, vừa đi làm vừa đi học buổi tối, hôm nào không học thì ngồi nhà, chẳng dám đi đâu, nhưng anh vẫn có cớ để ghen với em.
Mới đây, anh tình cờ tìm thấy hai cái vé vào cổng khu du lịch ở nhà, đã hỏi chặn đầu là em đi chơi với ai, sau đó nặng lời xúc phạm em. Thật ra, đó là vé hôm chúng em đi chụp hình cưới mà em giữ lại làm kỷ niệm. Em giải thích mãi, anh cũng khăng khăng không nghe. Sau đó, anh lớn tiếng kết tội, đuổi em khỏi nhà, bắt em phải viết giấy cam kết sau này không được làm phiền đến gia đình anh. Bố mẹ anh cũng theo anh, thẳng thừng tuyên bố không nhận đứa cháu trong bụng em. Em về nhà cha mẹ ruột ở được hai tuần, anh điện thoại gọi em về để hàn gắn, nhưng nói em phải tự về van xin bố mẹ anh tha thứ và anh cũng không sang đón. Em vẫn còn yêu anh nhiều lắm, muốn cùng anh làm lại để con sinh ra còn có cha. Lúc này tinh thần em rất suy sụp, mong nhận được lời khuyên từ chị. (Hà - Tây Ninh)
Trả lời:
Em Hà mến!
Trở về nhà chồng bằng cách chồng em chỉ vẽ có khác nào em chấp nhận mình đã sai và là người có lỗi, trong khi mọi chuyện đều do chồng em dựng lên để sinh sự. Thật ra, chuyện lỗi hay không lỗi không quan trọng bằng việc em phải suy xét thật kỹ xem mình có thể tiếp tục chịu đựng nổi một người chồng như thế không? Nếu quay lại với nhau, em có thể làm tù nhân của anh ta cả đời được không?
Ghen tuông là gia vị của tình yêu nhưng nếu “quá liều”, nó sẽ trở thành thuốc độc, hủy hoại hôn nhân. Giam lỏng, cô lập vợ, ghen cả với quá khứ, bất chấp lý lẽ, thậm chí tưởng tượng ra chuyện để ghen thì rõ ràng là chồng em có vấn đề về tâm lý; em dù có yêu đến mấy cũng không thể nào làm cho anh ta thay đổi được. Chắc chắn còn là vợ chồng thì em còn khốn khổ với anh ta. Đã vậy, em lại sống trong nhà chồng, bố mẹ chồng thì bênh vực con trai, em chỉ càng thêm khổ sở, uất ức. Em không thấy đau, thấy tủi khi họ không chỉ đuổi em ra mà còn phủ nhận cả giọt máu trong bụng em sao? Vô tình, bất nghĩa như thế, nuối tiếc làm gì!

Ghen tuông là gia vị của tình yêu nhưng nếu “quá liều”, nó sẽ trở thành thuốc độc, hủy hoại hôn nhân. (Ảnh minh họa)
Em cần xác định tâm lý là phải chia tay để giải thoát cho mình. Tương lai của em còn thênh thang trước mắt, không thể bó tay trói mình làm tù nhân, chịu đựng sự hành hạ bệnh hoạn của người chồng đó nữa. Đã lỡ chọn lầm người thì phải biết can đảm chấp nhận thua thiệt mà chọn lại, làm lại. Trước mắt, em nên ở với cha mẹ mình, tạm gạt anh ta sang một bên, giữ cho tâm trí thanh thản mà lo sinh nở, đừng để những đau buồn làm ảnh hưởng đến sức khỏe của hai mẹ con. Mẹ tròn con vuông rồi; có thời gian để suy nghĩ, cân nhắc mọi điều rồi, em sẽ tự biết mình thật sự muốn gì và nên quyết định thế nào.
Phong Lan - Tổng hợp từ Internet

