Sóng biển làm chân em mát lạnh, gió biển lùa mái tóc em bồng bềnh... Sóng đã đưa những muộn phiền của em ra khơi xa, gió đưa nước mắt em hòa cùng với nước biển, hạnh phúc dường như vỡ òa khi chân em chạm vào nền cát trắng, tay em chạm vào dòng nước mát lạnh... Em yêu biển như yêu chính bản thân mình...

ảnh minh họa
Biển vắng chiều nay êm đềm đến lạ. Em như được trở về thời thơ ấu lần đầu tiên đến với biển, được nô đùa thỏa thích giữa sóng nước mây trời... Mới đó mà đã đi qua quãng thời gian dài, nghĩ lại thấy cuộc trôi quá nhanh mà mình thì chưa làm được gì nhiều cho những người thân... Trước biển tự dưng thấy mình nhỏ bé vô cùng...
Những vạt nắng cuối ngày chợt tắt để trả biển về cho màn đêm. Hình như chỉ khi đêm về biển mới cho em cái cảm giác bình yên thật sự. Biển đêm nay thật huyền ảo lung linh, xa xa những ánh đèn nhấp nháy như những "đôi mắt của biển" đang hướng về phía em và truyền cho em một niềm tin về ngày mai tươi sáng...
Vụt mạnh tay ném đồng xu về phía biển xa, em muốn gửi vào đó tất cả những ưu tư của cuộc sống, và mong ước những phiền muộn đời thường sẽ hòa tan vào tiếng hát của gió, tiếng rì rào của sóng để bay về những phía rất xa...
Đêm nay một mình em đứng trước biển, tự dưng nghĩ về một ngày nào đó nếu trở về cát bụi, chỉ mong những mảnh vỡ cuối cùng của cuộc đời được thả về biển sâu...Để đêm về được nghe biển hát và kể những câu chuyện tình đẹp nhất...

