Tôi gặp anh trong một ngày xuân ấm áp, khi ấy anh trong mắt tôi đơn giản là một người vui tính,hài hướcvà nhiệt thành nhưng từ buổi ban đầu gặp anh, anh đã để lại dấu ấn trong tôi khác hẳn với những người mà tôi đã gặp.
Trước những bản nhạc nhẹ nhàng du dương được vang lên, tôi và anh ngồi bên tách cà phê sữa nóng và kể cho nhau nghe những câu chuyện trong cuộc sống thường nhật, đố nhau những câu đố vui. Tôi cũng không biết đã yêu anh từ lúc nào nữa?
Có lẽtình yêuđược bắt đầu từ cơn mưa mùa hạ. Đó là buổi dạo chơi của anh và tôi, tôi thích được đi dạo dưới mưa và hôm đó anh đã cùng tôi đạp xe đi dưới cơn mưa của con đường thành phố, rồi dừng xe lại bên chiếc cầu rạng ánh đèn, trong khi mọi người đang hối hả, chạy xe nhanh hay với những bước chân vội vã để trú mưa thì hai chúng tôi lại quay chậm tất cả những khoảnh khắc này, bao nhiêu ánh mắt của mọi người đi đường đều hướng về mình nhưng chúng tôi vẫn vui vẽ, cười đùa bên nhau.
Ngày hôm sau, cả hai đều bị cảm, với giọng nói sụt sịt nhưng trong lòng tôi luôn mỉm cười suốt và mong gặp anh sau ngày hôm đó. Khi ấy trái tim tôi đã thực sự rung động vì anh. Phải chăng là tôi đã yêu anh rồi? Trong tôi luôn tràn ngập kỉ niệm, làm sao có thể quên được những lúc tôi dựa vào bờ vai của anh, cùng nhau, lắng nghe những đợt sóng vỗ bờ thật êm dịu, anh nhẹ nhàng đan tay mình lên từng sợi tóc trên lưng tôi, và ôm tôi vào lòng.
Anh luôn là một nguồn động lực tiếp sức cho tôi cố gắng học tập tốt hơn. Tôi cũng đã cố gắng rất nhiều để thi đỗ vào một trường Đại học như bố mẹ và cả anh đang đặt hi vọng ở tôi.
Nhưng cuộc đời có phải lúc nào cũng như ý mình, kỳ thi năm ấy tôi đã thi trượt Đại học. Khi đó tôibuồnvà đau khổ, vì trượt Đại học đồng nghĩa với mọi ước mơ của tôi như tan biến, tôi tự trách mình đã không cố gắng hết sức. Rồi anh đã đến an ủi, động viên tôi rất nhiều.
Cũng thật may mắn cho tôi là ít hôm sau tôi nhận được giấy báo trúng tuyển vào một trường Cao đẳng, tuy không đỗ Đại học nhưng tôi sẽ cố gắng theo đuổi tiếp con đường mơ ước củamình và trên con đường đó cũng sẽ có hình bóng của anh tiếp thêm ý chí nghị lực cho tôi bước tiếp. Khi ấy anh đã nói: “sẽ chờ đợi tôi, chờ ngày tôi thành công, và thực hiện ước mơ trở thành một cô nhà báo giỏi trong tương lai”.Tôi luôn tin những gì anh nói, và cũng tin vàotình yêucủa tôi.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, tôi như cảm nhận anh dần rời xa tôi và không còn quan tâm tôi như trước đây nữa, sự lạnh nhạt như biểu hiện qua từng chi tiết, anh không còn nói chuyện tình cảm, hay dù chỉ là một câu nói bóng gió là anh yêu và nhớ tôi như trước đây nữa, mà chỉ là như cuộc nói chuyện, giữa hai người bạn. Khi đó tôi cứ nghĩ rằng chắc tại mình quá nhạy cảm thôi, tôi đã đánh nhẹ và đầu mình để đập tan đi mọi suy nghĩ không thực tế đó.

Nhưng cho đến một ngày, tôi về quê chơi, để tạo sự bất ngờ cho anh, tôi đã không báo trước với anh.
Khi ấy hăm hở định tới chỗ anh thì bỗng nghe tiếng gọi cửa dồn dập: “Hương ơi! Mở cửa cho tớ với! rồi tôi xuống nhà mở cửa.
Tôi lên tiếng: “Tớ đây, Nga có việc gì mà nhìn cậu có vẻ quan trọng thế?”
-Hương à! Cậu biết chuyện gì của anh Phong chưa?
-Chuyện gì ? cậu không nói sao tớ biết được chứ?
-Này !tớ nói chuyện này cho cậu biết nhưng cậu hứa với tớ là phải bình tĩnh đó nhé!
-Khiếp!chuyện gì cậu nói nhanh đi!
Anh Phong đã có người yêu mới rồi đó, là con Quyên cùng lớp của tớ đó, anh và cô ấy đã yêu nhau gần 2 tháng rồi. Tối nào hai người cũng hẹn hò nhau cùng đi chơi rất vui vẻ đó. Chắc anh sợ đột ngột quá nên chưa nói với cậu, tối nay họ sẽ gặp nhau tại quán cà phê Ngọc Hà – nơi mà anh và cậu đã từng hẹn hò đó.
Tôi đã chết lặng người, khi nghe đến đó trong lòng tôi thực sự rối bời, nhưng tôi vẫn tỏ vẻ rất tấn tĩnh, vì tôi không nào thể tin vào điều đó?
Rồi Nga tiếp lời:“Thôi được, nếu không tin thì tối nay cậu đến đó thì sẽ biết”
Buổi tối hôm đó để chứng thực điều Nga nói tôi đã đến quán cà phê một mình, khi ấy trước mắt là một cô gái với chiếc áo màu đỏ, có đôi mắt sắc sảo, một giọng nói trong trẻo dễ thương, còn anh đã ôm trọn cô ấy trong vòng tay, với cả những câu nóiyêu thươngnhư anh đã từng nói với tôi ngày nào. Khi nghe đến đó tim tôi như ngừng đập, chiếc điện thoại cầm trên tay bỗng rơi xuống nền nhà, âm thanh vang lên như tuyệt vọng trong ánh đèn mờ của đêm khuya, cảm giác bị phản bội trào dâng trỗi dậy trong người tôi.
Tôi đã lao đến chỗ anh và tát anh một cái như trời giáng rồi bỏ chạy, tôi băng qua đường, khi ấy tôi nhỏ bé trên dòng đường xe chạy qua đông đúc, tôi lao nhanh như “con thiêu thân” chẳng biết trời đất là gì?. Nước mắt trào dâng, tôi đau khổ và tuyệt vọng, tôi không thể tin nỗi vào tình yêu của mình nữa, mọi thứ dưới chân tôi và bao dự định, ước mơ xây dựng hạnh phúc cùng anh trong trong chốc lát sụp đổ.
Tôi lang thang đi trong công viên một mình. Những cơn gió mùa đông se se lạnh, chiếc xe đạp đôi tình yêu như đi qua ánh đêm đang tràn xuống, đi qua từng bóng cây rậm rạp và um tùm, đi qua những con đường, những hàng ghế đá công viên quen thuộc, nhìn tất cả những cảnh vật này nó như những vết dao dài cắt sâu ứa máu trái tim tôi. Anh đã tìm được hạnh phúc mới, còn tôi ngồi đây cùng với cơn mưa kỉ niệm.
Tôi cố gắng trấn tĩnh lại, tất cả như một giấc mơ, một giấc mơ mà tôi không bao giờ tôi dám nghĩ tới. Tôi thầm nghĩ giá như mà tôi không yêu anh nhiều như thế thìgiờ tôi không đau khổ và thất vọng nhiều đến thế này?
Đã gần 2 năm năm trôi qua kể từ hôm đó nhưng mọi kí ức trong tôi về anh vẫn đang còn sống mãi trong lòng tôi, tình yêu của tôi dành cho anh đủ tất cả những cung bậc cảm xúc. Kể từ ngày đó đến giờ, là chuỗi ngày dài đằng đẵng vớinỗi đauâm ỉ trong tim tôi. Mỗi lần về quê những kí ức người xưa vẫn dâng trào trong tôi.
Tôi có mềm yếu và yếu đuối quá không anh? Giờ tôi sẽ sống vì hiện tại và tương lai. Cũng đã gần tới lúc tôi ra trường rồi, tôi sẽ cố gắng học thật tốt để hoàn thành giấc mơ của mình. Dẫu biết rằng trên con đường tôi bước đi đó sẽ mãi mãi không còn có anh. Không biết bây giờ anh như thế nào, còn tôi, tôi sẽ bắt đầu cuộc sống mới – cuộc sống không có anh .
Theo vietgiaitri

Trường có truyền thống về các chương trình học thuật, âm nhạc, thể thao và nghệ thuật.
