Lòng thầm nghĩ, sao với mình hạnh phúc khó khăn đến thế?
Tôi, một người đã 3 lần đổ vỡ trong tình yêu và để lại những vết thương lòng quá lớn. Chia tay mối tình đầu khi tôi phát hiện ra chàng trai đó còn đi lại với người yêu cũ. Tôi quyết tâm rời xa cho dù hết lần này đến lần khác anh chàng xin tha thứ nhưng với tôi điều quan trọng là tôi không còn tin anh ta nữa.
Mối tình thứ 2 cũng là mối tình sâu đậm và cũng đã tan vỡ khi cả tôi và anh không vượt qua được định kiến của gia đình chỉ vì người lớn không muốn con gái/con trai mình lấy chồng/vợ xa. Chia tay trong nỗi đớn đau và nước mắt để rồi nghiệt ngã hơn nữa là thời gian sau đó tôi nhận được tin anh mất. Ngày đánh đường vượt hơn 300 km ra thắp hương cho anh, tôi khóc, bố mẹ anh khóc và các cô anh khóc.
Tất cả đều khóc với nỗi đau và ân hận, bố mẹ anh ân hận vì ngày trước đã tìm mọi cách chia rẽ chúng tôi. Các cô anh khóc vì anh đã nhờ các cô khuyên giải bố mẹ mà không thành công. Tôi khóc vì nếu biết có kết cục hôm nay thì chí ít tôi cũng không xua đuổi anh bởi lúc đó tôi nghĩ không đến được với nhau thì không nên níu kéo nhau nữa, đau 1 lần còn hơn day dứt mãi.
Không còn nhớ được đã bao lần tôi đã có ý nghĩ rời xa thế giới này để theo anh, nhưng hình ảnh người mẹ lo lắng cho tôi. Lúc đó tôi thấy mình yếu đuối, ý nghĩ tự tử theo anh tôi đã không làm được. Tôi sợ cái chết của mình sẽ khiến mẹ sống trong day dứt vì mẹ chính là người đã ngăn cấm chúng tôi đến với nhau.

Không còn nhớ được đã bao lần tôi đã có ý nghĩ rời xa thế giới này để theo anh
(ảnh minh họa)
3 năm rưỡi qua đi, cũng là chừng ấy thời gian tôi sống với nỗi đau, từng đêm nước mắt ướt đẫm gối. Và 1 ngày tôi phát hiện ra bà chị họ và bác tôi là những người góp phần tích cực cho sự đổ vỡ của chúng tôi. Trách cứ ư? Trách làm gì nữa khi tất cả đã không còn, tình yêu mất, người yêu mất?
... Để một ngày tôi chợt ngoảnh đầu nhìn lại, mình đã 30 tuổi rồi sao?
Rồi tôi quen anh, mối tình thứ 3, người lớn hơn tôi 1 tuổi. Có lẽ anh cũng chịu áp lực tuổi tác như tôi nên quen nhau được 1 thời gian ngắn thì anh giục tôi đi đăng ký kết hôn nhưng tôi không đồng ý. Anh là dân xây dựng mà nền kinh tế hiện nay đang suy thoái nên công việc không được thuận lợi. Điều đó tôi có thể thông cảm được và cũng không đòi hỏi nhiều ở anh. Nhưng riêng việc anh vì công việc mà cả tuần chẳng nhớ đến sự có mặt của tôi thì đó là điều không thể chấp nhận được. Tôi quyết định chia tay mặc cho anh có níu kéo với suy nghĩ giờ chưa cưới mà thế sau này lấy nhau, anh đi làm xa thì làm sao anh còn nhớ đến sự tồn tại của tôi nữa.
Có thể tôi là người quá cầu toàn chăng?
Rồi bao nhiêu chàng trai đến không thể làm tôi mảy may rung động. Tôi vẫn cảm thấy bình thường. Ngày đi làm, tối về đọc báo, xem phim, chơi game rồi đi ngủ. Khước từ mọi lời mời, rủ rê đi chơi của bạn bè, gần như không ra khỏi nhà vào buổi tối, tôi thấy bằng lòng với cuộc sống hiện tại dù cho bố mẹ thở dài, cô bác nói gần nói xa chuyện tôi đã lớn tuổi mà không chịu lấy chồng.
Cho đến ngày 20/10 năm nay tôi chợt giật mình nhìn lại, thấy cô đơn khủng khiếp. Thèm 1 bờ vai, 1 lời nói yêu thương, thèm có 1 người có thể làm tim mình ấm áp, để mình được chăm sóc, được chia sẻ buồn vui.
Lòng thầm nghĩ, sao với mình hạnh phúc khó khăn đến thế?
Thầm nghĩ, lẽ nào số phận của mình là phải chịu cô đơn, chịu kiếp không lấy chồng?
Bao Ngoc - Source: Eva

