
ảnh minh họa
Gặp lại nhau trong một chiều lộng gió
Trái tim ta vẫn rộn ràng như thuở nọ
Có thể nào ta sẽ lại yêu không?
Ai đó bảo rằng, đừng nên trách người mình đã từng yêu thương, chẳng nên nhớ những nỗi đau mà người ta đã mang đến vì dù gì cũng đã từng ít nhiều nâng niu cuộc tình ấy như điều tuyệt vời nhất mà bản thân từng có.
Nếu một ngày có người xuất hiện, đi cùng em một quãng đường không phải ngắn nhưng cũng chẳng đủ dài rồi biến mất một cách đột ngột, điều duy nhất em có thể làm đó là kết thúc nốt những mảnh vụn yêu thương một cách bị động.
Em tự vỗ về trái tim rằng vì người đó rời đi nên chắc chắn không phải là người dành cho mình. Họ xuất hiện chỉ để cho em một bài học nho nhỏ về yêu thương. Trong cuộc đời rộng lớn mà cơ duyên lại bé này, có thể gặp đúng người vào đúng thời điểm là rất khó nhưng điều đó không có nghĩa là không thể xảy ra. Chỉ là hiếm gặp bởi thành phố này quá rộng, dòng người quá đông...
Rồi một ngày nào đó nỗi nhớ về người cũ lấn át cảm xúc của ngày hôm nay, điều duy nhất có thể làm khi nỗi nhớ tràn về là khóc thật to. Khóc vì nỗi nhớ còn quá lớn mà chẳng thể trút thành lời, khóc vì chút kiêu hãnh mà trốn tránh tình yêu, khóc vì vẫn vấn vương những yêu thương xưa cũ... Em nhận ra rằng, mình vẫn còn yêu anh, yêu những kỷ niệm của chúng mình nhiều lắm.
Đi một quãng đường, có người muốn dừng lại, muốn rẽ ngang, muốn lan man ở những lối mòn khác. Thế là lỡ rời tay, người đi trước kẻ bước sau nhìn thấy nhau mà chẳng thể níu lại.
Rồi một ngày nào đó những nỗi nhớ về anh mà bấy lâu em ôm chặt sẽ dần nới lỏng rồi buông ra. Để mỗi ngày thương nhớ ùa về không phải đau lòng vì sai lầm mà mình đã lỡ, yêu thương mình còn dang dở. Để nếu một ngày dở tệ nào đó bỗng dưng mình gặp lại nhau ở chốn không quen, lướt qua nhau rồi trong lòng sẽ không nổi bão…

