Năm nay, nó lên lớp 11. Nhà trường bắt đầu phân chia lại lớp để phù hợp cho việc ôn thi đại học.

Ảnh minh họa
Trời nắng gắt, sân trường nhốn nhao vì học sinh tìm lớp học. Nó cũng là một thành viên trong chỗ nhốn nhao đó nhưng lại là người chậm hiểu nhất. Khi thầy hiệu trưởng thông báo trên loa rõ ràng, rành mạch thì nó lại lo lắng xem mình học lớp nào. Do vậy khi mọi người ổn định chỗ ngồi nó lại lóng ngóng đi tìm phòng học.
Khi nó bước vào lớp, tất cả mọi người kể cả cô giáo chủ nhiệm đã đều ở trong lớp. Nó được xếp ngồi cạnh người bạn gái tên Hà dãy bàn thứ hai từ trên xuống. Nó lo lắng khi bàn ai cũng đã có người ngồi. Một người ngồi bàn thứ hai nhưng sự luống cuống của người vụng về như nó không hề hay biết rằng đó là bàn thứ hai từ dưới lên và bàn đó chỉ có nhân ở đó thôi.
Nó hỏi cậu ấy:
- Bạn là Hà?
Bất ngờ trước câu hỏi, cậu ấy sững sờ một lúc rồi trả lời: Không, tớ là Hải.
- Hả, bạn không phải là Hà à?
- Uhm.
Nó không hề quan tâm trước thái độ của cậu ấy và những người xung quanh. Nó quay lại và tiếp tục tìm chỗ ngồi. Nó làm quen với bạn như vậy đó. Ngốc nghếch. Khờ khạo.
Mỗi buổi sáng thức dậy, người mà nó nghĩ đến đầu tiên chính là bạn ấy. Dường như ngày nào cậu ấy cũng ngồi trước mắt nó, đánh thức nó bằng nụ cười. Nó mỉn cười đáp lại.
- Hương ơi, dậy đi con. Muộn học bây giờ. Nó tỉnh ngủ bởi tiếng gọi của mẹ. Lao thẳng đến tủ quần áo, lục tung lên để tìm quần áo chuẩn bị đi học.
Không phải ngẫu nhiên mà ngày nào nó cũng đi học muộn. Chờ đợi một khoảng khắc nào đó, dù chỉ là hy hữu cũng khiến nó hy vọng. Nó và bạn ấy chỉ đi chung một đoạn đến trường. Nó đâu cần bạn ấy sẽ đi cùng với nó, sẽ nói những câu chuyện chẳng có đầu cũng chẳng có đuôi, nó chỉ cần đi sau cậu ấy để khoảng cách giữa người đó và nó có thể sát lại thêm một chút.
Hôm nay bạn ấy mặc một áo phông trắng, mái tóc mới được cắt, nó cũng không biết đó là kiểu tóc gì vì nó không sành về thời trang cho lắm, nhất là thời trang dành cho nam nhưng nó thấy hợp với người ấy. Điều khiến nó lo lắng là bạn ấy sẽ vào trường như thế nào nếu bạn ấy mặc áo phông. Trường nó rất khắt khe trong trang phục của học sinh. Nếu học sinh không mặc đúng theo quy định, bảo vệ sẽ yêu cầu thay ra, mặc trang phục đúng theo quy định. Có lẽ bạn ấy đã chuẩn bị từ trước. Bạn ấy rút từ trong cặp chiếc áo sơ mi trắng có gắn phù hiệu trường, mặc chùm lên áo phông bước qua cổng trường như một cậu học sinh ngoan ngoãn.
Không phải điều ước của nó ngày nào cũng thành hiện thực. Đôi khi nó thất vọng khi biết rằng bạn ấy đang đi cùng một cô bạn cùng lớp. Mặc dù nó vẫn vô tư nói chuyện với cô bạn đó, nhưng nó không thể nào mở lời hỏi thăm bạn ấy dù chỉ là: “Hôm nay mình trông bạn không được khỏe cho lắm. Cần giữ gìn sức khỏe nhé!”
Thỉnh thoảng, nó làm như vô tình để xe đạp ngay cạnh chiếc xe của cậu ấy. Rồi nó mỉn cười khi hai đứa ‘vô tình’ gặp nhau ở nhà xe. Nhưng đôi lúc, khi tan học về, nó không biết là sự vô tình của ai đó nên chiếc xe đạp đó bên cạnh chiếc xe đạp của nó. Nó lại mỉn cười.
Rồi một ngày, là một ngày không may mắn cho lớp nó. Nhà trường nghi ngờ rằng lớp nó nổ pháo. Mọi biện pháp để lấy bằng chứng cũng như nhân chứng đều vô hiệu. Thầy cô đưa ra biện pháp cuối cùng là mỗi người sẽ ghi lên mảnh giấy tên từng người tham gia vụ nổ pháo và nó vô tình viết lâu hơn mọi người khiến cả lớp nghi ngờ. Sau vụ nổ pháo cùng với những trò nghịch phá trong lớp, lớp nó trở nên vắng vẻ hơn khi một số người bị đình chỉ học. Mọi ánh mắt đổ dồn xuống nó.
- Bạn khai bọn nó ra à? Một người trong lớp hỏi
- Không. Tớ không biết ai nổ pháo cả. Nếu biết tớ cũng không nói đâu.
Ánh mắt ngơ ngác của nó cũng không thể dập tắt nỗi nghi ngờ trong lớp. Cả lớp xì xào bàn tán trước mắt nó. Bàn tay nó rũ mái tóc xuống khiến chúng rối tinh lên như trong lòng nó. Cảm xúc hỗn độn, mình không thể nói trước lớp là không làm việc đó và không biết làm điều gì để các bạn hiểu được, nó nghĩ.
Rồi đứa bạn thân nó quay sang hỏi nó:
- Mày nói thật đi, mày khai bọn nó à?
- Đến cả mày cũng không tin tao à?
- Tao không biết nhưng bọn nó đồn về mày kinh lắm.
Câu nói đó như con dao khứa vào tim nó. Nó nhìn con bạn không nói gì, chạy thục mạng đến nhà gửi xe. Nó không dám quay lại, nó sợ cậu ấy sẽ nhìn thấy nó khóc. Nó không muốn cậu ấy nhìn nó đang khóc.
Khi bình tâm trở lại, nó trở về lớp. Đứng khựng lại, cậu ấy đang đứng trước mặt.
- Cậu không sao chứ? Ánh mắt sâu thẳm đang hỏi nó.
Nó không trả lời, lẳng lặng đi qua như chưa từng nghe câu hỏi. Nó mỉm cười, cố gắng gồng mình lên để không cho giọt nước mắt trào ra khỏi mi. Có lẽ cậu ấy không thể hiểu vì sao mình lại nghĩ đến nhà gửi xe, nó nghĩ. Trời vẫn nắng như ngày đầu nó gặp bạn ấy.
Tiếng chuông vang lên báo hiệu tiết học mới bắt đầu. Đầu nó không thể nào tập trung vào bài giảng. Nó thò tay vào lấy cặp để lấy cuốn vở. Bất chợt từ hộc bàn của nó rơi ra một mảnh giấy được gấp vuông vắn. Mảnh giấy không biết ai gửi cho nó, nó từ từ mở ra.
“Bạn đã nghe câu chuyện này chưa? Có một đôi vợ chồng quyết định đi vòng quanh thế giới cùng với đứa con trai 12 tuổi của mình và con lừa. Họ để người con lên lưng lừa và đi bộ qua một làng nọ. Khi đi qua, họ bị dân làng nói móc: “Đúng là thằng con trai bất hiếu để bố mẹ nó đi bộ còn mình lại ngồi lên con lừa”. Họ quyết định để thằng con đi bộ và để người mẹ lên lưng lừa. Họ đi qua một làng nọ và bị chỉ trích: “Tội nghiệp thằng bé khi có một người mẹ vô lương tâm khi để nó đi bộ”. Họ lại quyết định để ông bố ngồi lên lưng con lừa và đi qua một làng khác. Dân trong làng lại nói rằng: “Đúng là một ông chồng vô tâm, một ông bố vô phúc khi để vợ con đi bộ”. Và cuối cùng họ quyết định tất cả đều đi bộ. Nhưng khi họ đi qua một làng khác, họ lại bị dân làng cười chế nhạo: “Đúng là đồ ngốc. Có con lừa mà không biết dùng lại phải đi bộ”. Bạn biết đấy dù chúng ta cố gắng làm tốt đến bao nhiêu nhưng mọi người luôn nhìn ta với ánh mắt khinh bỉ, đáng ghét. Cách tốt nhất mà bạn có thể làm chỉ là bạn hãy chính là bạn. Mình tin bạn. Cố lên bạn nhé!”
Nhìn dòng chữ cùng với nét mặt rụt rè của cậu ấy, nó biết ai là người gửi cho nó bức thư đó. Nó cảm thấy thật hạnh phúc, vậy là cũng có ít nhất một người tin rằng nó là người không làm việc đó. Để thay lời cảm ơn, sau giờ học nó lén bỏ mảnh giấy và chiếc mp4 vào ngăn bàn của người đó: “Cảm ơn cậu đã tin tớ. Tớ chẳng biết cảm ơn cậu như thế nào. Cậu thích Thùy Chi phải không? Cậu thử nghe bài “Xe đạp” nhé. Bài mới của Thùy Chi đó.”
Ngày hôm sau, từ hộc bàn, nó tiếp tục nhận thêm một mảnh giấy không đề tên người gửi. Trong lòng nó mừng thầm. Khi mở ra, dòng chữ đập vào mắt nó chính là “Đồ phản bội”. Nó nhìn xung quanh, bạn ấy vẫn chưa đến. Không ai ở gần chỗ nó, chỉ có một hai đôi mắt lén nhìn nó với vẻ ái ngại; đôi lúc nó nghe tiếng cười khúc khích vang lên ở đâu đó. Nó không khóc nhưng mắt nó đã đỏ hoe tự lúc nào không hay. Nó không làm ầm lên, cũng không muốn thanh minh nhẹ nhàng, gập lại để yên vào chỗ cũ và bình tĩnh bước ra ngoài, coi như chưa từng đọc dòng chữ đó. Nó biết rằng nó càng làm ầm lên, người chịu thiệt chính là nó chứ không ai khác. Người đó đến đúng lúc chuông reo đổ vào giờ học. Nó vẫn đứng bên lan can, cố gắng giữ lòng mình để không òa khóc, không để ý rằng chuông đã reo từ trước.
- Bạn không vào lớp à? Người đó hỏi nó.
Nó không trả lời, cũng không nhìn cậu ấy,chỉ lẳng lặng bước vào lớp như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thời gian trôi qua mọi nghi ngờ về nó cũng dần biến mất. Tình cảm nó dành cho cậu ấy cũng lớn dần lên. Đôi khi nó cảm thấy hạnh phúc dù điều đó chỉ là nhỏ nhoi. Đôi khi chỉ là sự giận dỗi vô cớ của ai đó khi nó quan tâm đến cậu bạn cùng dãy, đôi khi chỉ là ánh mắt lo lắng khi nó thấy mệt mỏi. Nhưng hạnh phúc của nó không bao giờ trọn vẹn. Kỳ thi tốt nghiệp đang đến. Điều đó đồng nghĩa với việc nó sẽ không còn được gặp cậu ấy thường xuyên nữa, cũng không thể nghe cậu ấy nói chuyện cùng mọi người.
Nó đã để thời gian trôi qua, cố gắng giữ lời hứa trong lòng mình rằng: “Mình sẽ nói, mình sẽ nói khi hai đứa vào đại học….”. Tự nhủ lòng mình rằng “nếu mình nói với bạn biết lúc này liệu bạn ấy có tập trung học không nhỉ? Thầy cô cùng bố mẹ bạn sẽ ra sao khi bạn không thi đỗ đại học. Cứ để như vậy sẽ tốt cho mình và cho bạn ấy”. Câu hỏi cứ quẩn quanh đầu nó khiến nó bật khóc, nó yếu đuối là vậy đấy. Nó luôn mỉm cười trước mặt cậu ấy nhưng khi không có cậu ấy nó có thể khóc ngon lành như một đứa trẻ.
***
Sân trường vẫn ồn ào như ngày nào nó vào học. Tán lá phượng đang rung rinh trước gió. Bây giờ sân trường sẽ vắng bóng ai đó. Cậu bé lơ đãng bước theo cô bé như muốn nói điều gì, cố giấu cành phượng cầm trên tay. Nó nhìn theo những áo dài đang thướt tha ở lan can, thủ thỉ nói chuyện với nhau. Thầy văn thư đưa cho nó giấy báo trúng tuyển đại học. Niềm vui của nó nhanh chóng vụt tắt khi nó cầm giấy báo trúng tuyển. Sẽ không là quá muộn nếu nó thẳng thắn nói rằng nó thích người ấy, thích từ lâu lắm rồi. Cuộc sống sẽ vô vị nếu ta không có chữ "Nếu", để biết ta biết nuối tiếc về điều mà ta không trân trọng.
Nó bắt gặp ánh mắt quen thuộc vẫn nhìn nó ngày nào. Đó là cậu ấy. Tim nó đập mạnh. Nó không dám nhìn vào đôi mắt ấy, lạnh lùng bước qua như người-chưa-từng-quen. Nó sợ rằng nó sẽ khóc khi nhìn vào đôi mắt đó. Người đó cũng lên trường nhận giấy báo trúng tuyển. Lòng nó mừng thầm, nhưng sao nước mắt cứ thế chảy trên khóe mắt. Bản nhạc “Xe đạp” vẫn đang du dương trong lòng nó.

