Ai nói là tôi không thích cậu?

05:19' 23-04-2025
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?


    Dạo gần đây, trên diễn đàn của một trường điểm Trung học, xuất hiện rất nhiều bài viết thảo luận về một học sinh lớp 10 tên Đình Giang. Có bài viết khen ngợi về ngoại hình, có bài viết ngưỡng mộ về thành tích học tập, cũng có bài viết bật mí về gia thế “khủng” của cậu ấy. Dù các chủ đề được bàn tán không mấy liên quan đến nhau nhưng lại vô cùng ăn ý ở phần kết, là đều có chung một câu nghi vấn: Cho hỏi cậu ấy đã có “crush” chưa?

    Khác với số đông mọi người, ấn tượng ban đầu của tôi về Đình Giang? Thành thật mà nói không tính là tốt cho lắm.

    Tháng 11 năm ngoái, miền bắc đón đợt gió mùa đông đầu tiên. Cây cối ngoài sân trường nghiêng ngả theo gió, như những chú lật đật khổng lồ. Hình ảnh đó đã được tôi thu vào mắt khi đang đứng ngẩn ngơ ngoài hành lang lớp học đợi Diệu Linh.

    “Thảo Anh, chờ tớ lâu chưa, nay phải trực nhật nên về hơi muộn.” - Diệu Linh chạy đến thân mật khoác vai tôi, hơi thở phả ra những làn khói mỏng.

    “Có phải lần đầu đợi cậu đâu, còn quan tâm đến tớ cơ đấy.” - Tôi trêu chọc.

    “Báo cho cậu một tin vui, dì của mình quyết định mở lớp ôn bổ túc, tuần sau bắt đầu buổi học đầu tiên. Tớ đăng ký cho hai đứa mình rồi.” - Diệu Linh tự hào vỗ ngực.

    Chúng tôi đang ở trong giai đoạn ôn tập cho kỳ thi chuyển cấp, ai cũng đều cố gắng để thi vào trường điểm THPT duy nhất của tỉnh. Diệu Linh có một người dì dạy ngoại ngữ rất nổi tiếng, năm nay cô mới quyết định mở một lớp bổ túc nhỏ. Lớp chỉ có 8 học sinh, Đình Giang chính là một trong số đó.

    Theo lời các bạn, Đình Giang sớm đã là “hot boy” nổi tiếng tại trường THCS, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn thành tích có thành tích, mỗi lần cậu xuất hiện đều thu hút ánh nhìn của mọi người. Duy chỉ có một điểm hạn chế, cậu ấy rất hiếm khi tham gia hoạt động ngoại khóa của trường, vì vậy cũng có đôi lúc bị thầy cô nhắc nhở.

    Thời gian đầu, Đình Giang luôn là người hoàn thành bài sớm nhất, cũng luôn là người có điểm số cao nhất trong lớp. Mỗi lần như vậy, cậu ấy sẽ thường nói với cô giáo rằng, bài này đối với cậu chỉ là “a piece of cake”. Hay khi cô giáo đặt câu hỏi, cậu luôn là người đầu tiên giơ tay, kèm theo câu nói thương hiệu: “Cô ơi, Đình Giang đẹp trai xin được trả lời ạ”.

    Với tính cách nhút nhát, tôi luôn cảm thấy Đình Giang có phần hơi kiêu ngạo. Tuy nhiên, nếu đặt mình vào vị trí của cậu, tôi cũng hiểu được phần nào cảm giác tự tin đó khi sở hữu từng ấy ưu điểm.

    Đi học cùng nhau đã 3 tháng, câu nói quen thuộc nhất giữa tôi và Đình Giang chỉ gói gọn trong hai từ "cảm ơn" và "không có gì". Vì nhà tôi cách nhà cô giáo khá xa, nên mỗi khi tôi đến lớp, các bạn đều đã có mặt rồi. Ngược lại, Đình Giang, nhà chỉ cách nhà cô giáo vài căn, luôn là người thong dong đi bộ đến đầu tiên. Trong giờ giải lao, Đình Giang thường mượn xe mọi người để đi đâu đó, và dĩ nhiên, xe của tôi, vì đỗ ở cuối hàng nên luôn là đối tượng để cậu ấy hỏi mượn.

    Bên cạnh những lần giao tiếp ngắn ngủi, Đình Giang và tôi còn là những đối thủ cạnh tranh ngầm trong lớp. Với nền tảng ngoại ngữ sẵn có, sau một thời gian, tôi nhanh chóng rút ngắn khoảng cách thành tích với cậu ấy. Dù không chủ động đối đầu, nhưng sự kiêu ngạo của Đình Giang đã vô tình trở thành động lực để tôi nỗ lực hơn nữa.

    Vào ngày hè cách kì thi chuyển cấp 2 tuần, một sự kiện nhỏ đã khiến tôi có cái nhìn khác về Đình Giang. Hôm ấy, nhóm chúng tôi đến cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn vặt, đúng lúc đang có chương trình bốc thăm trúng thưởng. Trong khi các bạn đều bốc trúng phần quà là một cây kem miễn phí, tôi là người “may mắn” duy nhất không trúng thưởng. Trong lúc tôi đang dở khóc dở cười, bỗng có một cảm giác mát lạnh chạm vào lòng bàn tay tôi. Tôi cúi đầu, phát hiện là một que kem. Khi tôi ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt của Đình Giang, vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo đó, cậu nhìn xuống tôi, mở miệng: “Tôi đây hơi thừa vận may, chia cho “đối thủ” của mình chút may mắn để đỗ chuyên ngoại ngữ nhé.” Như thể sợ tôi sẽ không nhận, cậu ấy lại nói thêm: “Cậu không được từ chối, hãy coi như là tôi cảm ơn cậu đã luôn cho tôi mượn xe.” Sau đó không để tôi kịp phản ứng đã vội vã bước đi. Chính là vào giây phút đó, tôi cảm thấy cậu ấy hay thích tỏ ra kiêu ngạo quá đi, nhưng thực ra cậu cũng rất tốt bụng.

    Cuối cùng, tất cả chúng tôi đều may mắn đỗ vào lớp chuyên như ý muốn. Dù mỗi người một lớp, chúng tôi vẫn giữ liên lạc thường xuyên trên nhóm chat và không quên chào hỏi nhau mỗi khi gặp mặt ở trường. Điều kỳ lạ là, trong số các bạn học thêm, tôi lại hay đụng mặt Đình Giang nhất, thi thoảng là trên sân trường, thi thoảng là ngoài hành lang lớp học hoặc ở căng tin.

    Một chương mới đầy hứa hẹn đã mở ra trước mắt. Dù còn nhiều bỡ ngỡ, tôi vẫn cố gắng tận hưởng từng khoảnh khắc của những năm tháng tuổi học trò. Ban đầu, mục tiêu của tôi chỉ là học tập thật tốt để được vào đội tuyển tiếng Anh. Thế nhưng, lời mời tham gia đội múa của bạn cùng lớp đã khiến tôi vô cùng bất ngờ. Nhờ có sự động viên của Diệu Linh, tôi quyết định sẽ dũng cảm thử sức một lần.

    Ngày Nhà giáo Việt Nam, lớp học thêm chúng tôi cùng nhau đến thăm cô giáo, sau đó nảy ra ý tưởng cùng đi ăn tối. Đình Giang nói xe cậu bị hỏng, ban nãy đi bộ đến đây, bây giờ muốn xin đi nhờ. Nhìn một vòng, cậu bước đến chỗ tôi và nói: “Tôi đi cùng cậu, cậu có sẵn mũ bảo hiểm rồi.”

    Đúng là tôi có thói quen mang thêm một chiếc mũ bảo hiểm, có lẽ Đình Giang đã để ý thấy điều đó từ những lần mượn xe. Ngay khi vừa nhận được sự đồng ý của tôi, cậu cài chặt mũ và khởi động xe một cách thuần thục, bày ra bộ dạng tự tin như thể đây là xe của cậu ấy.

    Đây là lần đầu tiên tôi và Đình Giang ở khoảng cách gần đến thế. Ánh nắng chiều tà nhuộm vàng vài sợi tóc bay phất phơ, chiếu rọi vào sườn mặt của cậu. Hình ảnh ấy chợt đưa tôi trở về ngày tôi gặp cậu đang tập bóng rổ trên sân trường. Ánh nắng chiều hôm đó cũng vàng óng như vậy, chiếu rọi lên từng động tác chơi bóng dứt khoát của cậu. Không hiểu từ khi nào, hình ảnh đó của cậu cứ quẩn quanh trong tâm trí tôi, lặp đi lặp lại. Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

    Sau bữa ăn thời gian không còn sớm nữa, Đình Giang không để tôi đưa về mà gọi người nhà đến đón, còn dặn dò mọi người nhớ nhắn tin lên nhóm chat khi đã về nhà an toàn.

    Vào đêm diễn đầu tiên của tôi, khi ánh đèn sân khấu chiếu rọi, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hồi hộp xen lẫn niềm vui sướng, tôi hòa mình vào điệu múa, thả hồn theo từng động tác đã luyện tập không biết bao lần cùng các bạn. Chúng tôi suôn sẻ kết màn trong tiếng vỗ tay rộn rã dưới sân khấu. Trong một thoáng, tôi đã thấy được gương mặt tươi cười của Diệu Linh, tiếng cổ vũ của các bạn… còn có Đình Giang - người vốn “ghét” ngoại khoá cũng có mặt. Dưới ánh đèn mờ ảo, dáng vẻ vốn kiêu ngạo của cậu dường như dịu đi. Do ánh đèn đã khiến tôi hoa mắt sao? Tôi thậm chí thấy cậu nở một nụ cười nhẹ đầy ẩn ý. Vào khoảnh khắc ấy, trái tim vừa mới bình ổn của tôi, lại một lần nữa loạn nhịp. 

    Ngay sau màn trình diễn tại buổi văn nghệ, diễn đàn trường đã trở nên náo nhiệt với một bài đăng thu hút sự chú ý, đi kèm là bức ảnh chụp tập thể của đội múa. Người viết bày tỏ: Đội múa trường mình năm nay xinh xuất sắc, cho hỏi bạn nữ đứng giữa đã có người thương chưa? Bạn nữ được nhắc đến là Hà Nhi - “bạch nguyệt quang” lớp chuyên Văn. Bất ngờ hơn, một bình luận của Sơn, cậu bạn học thêm cùng lớp tôi, đã vô tình khơi mào một “đợt sóng” mới trên diễn đàn khi nhắc đến tài khoản của Đình Giang. Một bạn học sinh còn tinh ý nhận ra đây là lần đầu tiên Đình Giang nhấn thích một bài đăng trên diễn đàn trường. Còn bình luận kia, liệu có phải chàng “hot boy” chuyên Hóa đang dành tình cảm đặc biệt cho “bạch nguyệt quang” chuyên Văn?

    Chủ đề này tiếp tục gây sốt sau lễ tổng kết diễn ra ngay ngày hôm sau, khi thầy Hiệu trưởng đọc danh sách những gương mặt xuất sắc đoạt giải trong kỳ thi đội tuyển cấp trường. Tôi vinh dự khi được xướng tên ở vị trí giải Nhì đội tuyển tiếng Anh và bước lên sân khấu. Từ phía đối diện, tôi bắt gặp Đình Giang, cậu xuất sắc giành giải Nhất đội tuyển môn Hóa. Khi tất cả học sinh đạt giải đã có mặt trên sân khấu, tôi giật mình khi thấy Đình Giang “bất thình lình” đứng ngay bên cạnh. Trước khi cậu kịp lên tiếng, tôi đã chủ động gửi lời chúc mừng. Đình Giang ban đầu có hơi ngỡ ngàng, nhưng rồi nhanh chóng đáp lại tôi với một câu chúc mừng. Hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, trên mặt cậu không còn vẻ tự tin thường ngày, mà thay vào đó là một chút lúng túng, nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất.

    Tấm ảnh chụp tập thể học sinh đạt giải cấp trường được đăng tải, và ngay lập tức, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào Đình Giang và Hà Nhi, hai người đứng bên cạnh thầy hiệu trưởng. Dưới khu vực bình luận bùng nổ khen ngợi hai người thật đẹp đôi, có bình luận cho biết, ban đầu, Đình Giang vốn đứng bên trái sân khấu, nhưng sau đó đã cố gắng di chuyển sang bên phải để đứng gần Hà Nhi. Quả thực, ngày hôm nay tôi đã thấy, Đình Giang thường xuyên nhìn sang hướng còn lại, là vị trí Hà Nhi đứng.

    Tôi liền cảm thấy một cảm xúc khó chịu không nói thành lời, như bị thôi thúc, tôi rất tò mò muốn biết câu trả lời. Tôi liền tìm một cái cớ để nhắc đến Đình Giang với Diệu Linh, đây là lần đầu tiên tôi chủ động đề cập đến cậu ấy, tôi dè dặt hỏi: “Cậu đã cập nhật tin tức trên diễn đàn chưa, cậu có cảm thấy Đình Giang thật sự thích Hà Nhi không?”

    Câu trả lời sau đó của Diệu Linh, thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi: “Cậu không cảm thấy người Đình Giang thích là cậu à?”

    Tôi nghiêm túc trả lời: “Không thể nào đâu”.

    Tôi còn muốn nói thêm, Diệu Linh đã đặt ngón tay trước miệng, ra hiệu cho tôi im lặng, sau đó nói: “Hồi ở lớp học thêm, mình thường vô tình bắt gặp cậu ấy nhìn lén cậu, mình chỉ nghĩ là mình nhìn nhầm. Sau đó, cậu không thấy kì lạ sao? Về việc chia sẻ tài liệu học tập trong nhóm chat của chúng mình đó. Đình Giang chia sẻ tài liệu tiếng Anh còn nhiều hơn tài liệu Hoá của cậu ấy nữa, toàn là kiến thức nâng cao phù hợp với môn chuyên của cậu thôi.”

    Dưới ánh nhìn nghi hoặc của tôi, Diệu Linh nháy mắt một cái, vẻ mặt tinh nghịch: “Mình luôn không dám khẳng định, cho đến hôm qua mình gặp Sơn. Sơn nói, từ khi Sơn bắt đầu phụ trách việc kiểm duyệt bài trên diễn đàn trường, Đình Giang đã nhờ cậu ấy, hễ có bài đăng nào liên quan đến cậu xuất hiện thì Sơn phải thông báo cho cậu ấy ngay. Nghe xong mình liền biết chắc rồi, mình nghĩ hôm nay nhất định phải nói với cậu.”

    Nói đến đây, Diệu Linh thậm chí còn kích động hơn tôi, vỗ tay cười tít mắt nói: “Trong mắt mình, hai cậu mới là đẹp đôi nhất.”

    Đẹp đôi sao? Tôi tự hỏi, tim đập thình thịch.

    Sau khi tiễn Diệu Linh về, tôi ngồi dán chặt mắt vào bức ảnh tập thể trên diễn đàn. Trong ảnh, Đình Giang và tôi đứng cạnh nhau, tay áo vô tình chạm nhau, tạo thành một khoảng không gian riêng giữa chúng tôi và những người khác. Cậu ấy cao hơn tôi một cái đầu, mặt không biểu lộ cảm xúc, còn tôi thì mỉm cười dịu dàng với ống kính. Tôi ngắm nghía bức ảnh này thật lâu, lạ lùng thay, tôi chợt nhận ra rằng, chúng tôi… cũng rất đẹp đôi. Cảm xúc của tôi dành cho Đình Giang cứ thay đổi liên tục như trò chơi tàu lượn siêu tốc. Từ sự ác cảm ban đầu, tôi dần cảm thấy có thiện cảm với cậu ấy, rồi đến những cảm xúc khó tả hơn. Tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác này, nó vừa khiến tôi lo lắng vừa khiến tôi phấn khích. Có lẽ đây chính là khái niệm “rung động đầu đời” mà mọi người thường nhắc đến.

    Tiếng chuông điện thoại phá tan bầu không khí yên tĩnh. Tôi giật mình nhìn màn hình, cái tên "Đình Giang" hiện lên chói lóa. Tim tôi đập thình thịch, một cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng bao trùm. Sau khi tôi ấn nghe máy, không gian như rơi vào khoảng lặng.

    “Alo?” - tôi run run mở lời.

    Tôi nghe thấy một tiếng thở dài từ đầu bên kia. Rồi, giọng nói quen thuộc của Đình Giang vang lên, mang theo chút bực bội: “Cậu có phải bị ngốc không hả?”

    Tôi ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đình Giang tiếp tục, giọng nói nhanh dần: “Chính là vì để ý cậu nên mới hay mượn xe cậu, mới tặng kem cho cậu, mới nói dối xe hỏng để đi cùng cậu, mới cố tình đổi chỗ đứng cạnh cậu, còn có, lần đầu tiên thích bài viết đó là vì trong đó có mặt cậu”.

    Giọng Đình Giang đột ngột chậm lại, nghiêm túc nói: “Tôi sợ cậu không thích tôi, nói tôi kiêu ngạo. Tôi biết cậu nhút nhát, sợ nói ra cậu sẽ chạy mất, nên tôi mới kiên nhẫn chờ cậu nhận ra. Nhưng mà... lúc cậu chúc mừng tôi, cười với tôi, tôi biết mình không xong rồi. Thậm chí lúc đó tôi không dám nhìn cậu, sợ nhìn rồi tôi không đợi được nữa!”

    Sau đó, cậu ấy lại thở dài, giọng điệu vừa tức giận vừa bất lực: “Ai ngờ cậu lại “đầu gỗ” đến vậy! Lại còn hiểu nhầm tôi thích người khác. Làm tôi tức chết. Cho nên tôi quyết định không đợi nữa.”

    Hóa ra, những hành động mà trước đây tôi từng cho là bình thường, giờ đây lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Mỗi cử chỉ, mỗi lời nói của cậu ấy đều chứa đựng một loại tình cảm mà tôi chưa từng nhận ra.

    Ánh trăng chiếu vào căn phòng, trong không gian tĩnh lặng, giọng nói của Đình Giang vang lên bên tai tôi: “Sau tất cả những chuyện này, Lê Thảo Anh, ai nói là tôi không thích cậu?”.



    Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về ?
Michael's Fresh Food Market Vùng: MENTONE. Phone: 9559 9444
Xem thêm

Article sourced from BLOGRADIO.

Original source can be found here: https://blogradio.vn/ai-noi-la-toi-khong-thich-cau-nw248345.html


Để lại Tên và mobile, chúng tôi sẽ tìm cho bạn những nhà cung cấp dịch vụ tốt nhất.

TÌM DỊCH VỤ