Tôi mãi mãi chỉ là một người đi ngang qua đời anh, có ngọt ngào cũng có đau đớn
Bắt đầu từ lúc biết nhận thức tôi đã hiểu mình là một đứa trẻ mồ côi. Tôi không giống các bạn cùng trang lứa có cha có mẹ, có một gia đình hạnh phúc. Tôi sống cả ngày trong một cô nhi viện rộng lớn, khi những đứa trẻ khác vẫn đang chơi xích đu, nhảy dây thì tôi đã không ngừng nỗ lực học tập thật tốt. 16 tuổi tôi đỗ vào trường trung học tốt nhất của thành phố tạo nên làn sóng dư luận lớn nhất lúc bấy giờ. Lúc đó cả cô nhi viện như được nhờ có rất mạnh thường quân tới giúp đỡ nói đây là nơi tốt để phát triển nhân tài đất nước. Lúc đó tôi có cơ hội ra ngoài nhiều hơn, tham gia nhiều cuộc thi cũng dành rất nhiều giải thưởng xuất sắc. Tốt như vậy thì đã sao trong khi thế giới của tôi không một ai hiểu được, vẫn đơn độc từng bước từng bước.
Tất cả mọi thứ vẫn sẽ như thế cho đến khi anh ấy xuất hiện. Anh ấy kéo tôi ra khỏi bóng đen, giúp tôi vượt qua nỗi cô đơn bao năm. Anh ấy cùng tôi đi du lịch khắp nơi trên thế giới, trải nghiệm đủ mọi trò của cuộc sống, cũng dạy tôi hiểu rằng hiện thực phũ phàng đến nhường nào. Anh ấy sẽ ôm tôi vào lòng sau mỗi ngày dài, sẽ cười khi thấy tôi ôm anh ấy từ đằng sau, sẽ làm bất cứ việc gì mà tôi. Nếu nói cuộc đời tôi là một mùa đông lạnh giá, thì anh ấy chính là nắng xuân ấm áp nhất.
Tôi khi đó 23 tuổi nghĩ rằng chúng tôi cứ thế bên nhau, đến 28 rồi kết hôn, sinh con, cùng nhau già đi như những cặp đôi khác. Vậy mà ngày đó chỉ một ngày duy nhất phá huỷ tất cả cuộc đời tôi. Ngày hôm đó anh cùng bố lên thăm một người họ hàng ở vùng núi phía Bắc. Tôi khi vừa làm xong chiếc bánh kỷ niệm ngày ba năm bên nhau của chúng tôi đã vô cùng nôn nóng gọi cho anh. Tôi gọi ba cuộc anh không nhấc máy, đến cuộc gọi thứ tư cuối cùng cũng liên lạc được. Vẫn nhớ hôm ấy giọng anh ngọt ngào trả lời “anh và bố đang về, đợi anh một chút nhé có quà cho em đây.”
Nhưng rồi một tai nạn ập tới tất cả chúng tôi đều không ngờ đến. Hình ảnh đầu tiên tôi nhìn thấy anh sau hôm đó là bộ lễ phục đám tang, đôi mắt màu nâu biếc ngày nào trở nên sâu thẳm, dáng vẻ đầy đau khổ. Bố anh mất rồi, khi đó anh giục bố lái xe nhanh hơn để trở về bên tôi nên đã vô tình đâm vào một chiếc xe trở hàng phía trước, còn anh may mắn chỉ bị trấn thương ở đầu. Đó là tất cả những gì tôi nghe được từ mẹ anh, bà điên cuồng đánh đập vào người tôi. Mỗi phút giây đứng ở đó tôi như tê dại, đầu óc cũng điên loạn theo lời bà nói. Tôi nhìn sang anh- người đàn ông duy nhất luôn bảo vệ tôi giờ đây chẳng nói một lời. Ánh mắt anh đau khổ nhưng lại toát lên vài phần lạnh lẽo.
Chúng tôi kết thúc ở đó. Tôi hiểu dù anh có yêu tôi nhiều biết bao nhiêu thì đả kích vừa rồi với anh là rất lớn. Tôi hiểu mẹ anh cũng khó khăn thông cảm cho tôi. Anh ấy xứng đáng gặp được người tốt hơn tôi, có thể cùng anh ấy đối mặt với những khó khăn phía trước. Còn tôi mãi mãi chỉ là một người đi ngang qua đời anh, có ngọt ngào cũng có đau đớn.
Bốn năm ngắn ngủi chúng tôi có nhau. Cảm ơn anh vì đã bên cạnh em nhiều như thế, xin lỗi anh vì em chẳng thể làm được gì cho anh. Em hy vọng anh sẽ tìm được một người tốt, có thể giúp anh vượt qua được nỗi đau này mà người đó chẳng phải là em.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/chia-tay-roi-se-khong-con-la-gi-cua-nhau-nw227998.html