Thanh xuân của người con gái như cơn mưa rào
Trong cuộc sống, đôi khi ta cảm thấy cô đơn, lạc lõng giữa trần đời. Cứ ngỡ như một thần tiên vì trải qua kiếp ải gì đấy mà xuống trần thế để thấu hiểu nhân gian. Nào ngờ đâu, ý trời khó tính, tâm người khó đoán, khiến thần tiên ấy trải qua bài học của sự lẻ loi, cô độc.
Tôi cảm thấy may mắn và hạnh phúc vô vàn vì tôi đã kiếm được vài ba đứa bạn thân. Tôi đã từng bị bạn bè cô lập, bị đứa bạn thân nhất bỏ rơi, bị những đứa bạn tốt xem như cơn gió cản đường. Đã gọi nhau là bạn thân, bạn tốt thì sao lại như thế chứ? Phải chăng tôi đã quan trọng hoá những người ở bên cạnh, vô tình xem những người ấy như “good friend”, mà đâu biết rằng họ chỉ xem mình như một kẻ qua đường, không hơn không kém.
Lúc tôi cô đơn nhất, chúng nó đã đến với tôi thật tình cờ, đẹp đẽ. Vốn chỉ là bạn bè bình thường nhưng lại thấu hiểu tâm can nhau, rồi trở nên thân thiết tự bao giờ, tôi cũng chẳng biết nữa. Chỉ biết hôm ấy bầu trời mưa râm, chúng nó đến, những đám mây tan đi, bầu trời xanh tươi cùng với cầu vồng của hi vọng đã xuất hiện.
Tôi kể với chúng nó nghe về những điều mà tôi trải qua. Chúng nó nói sao tôi ngốc và hiền đến thế, đừng quan tâm những chuyện xưa cũ nữa, có bọn nó rồi mà.
Sau cơn mưa trời lại sáng. Sau sự ngây thơ, yếu đuối thì trái tim tôi cũng dần dần trở nên kiên cường đôi chút và ấm áp trở lại. Tôi bắt đầu những chuỗi ngày dài với việc ôn luyện để thi. May mắn sao, chúng tôi gặp nhau thật đúng lúc, đúng vào thời điểm cần tạo thành nhóm để ôn tập và thi cuộc thi quan trọng trong đời.
Chúng tôi vẫn hứa hẹn, thề ước cùng nhau. Đôi khi biết không nên hứa hẹn thật nhiều, vì hứa thật nhiều, thất hứa cũng thật nhiều. Nhưng chúng tôi vẫn hứa với nhau vài điều gì đó, trong tâm khảm mỗi đứa vẫn luôn hi vọng sẽ thực hiện được mà chẳng giống như con bướm đậu rồi lại bay.
Lời hứa mà chúng tôi quyết tâm, đó là Giỏi-Giàu-Đẹp-Sang, đặc biệt chúng tôi có điểm chung là chẳng muốn kết hôn sớm, nói thẳng ra là chúng tôi muốn theo lối độc thân, vui tính. Nói ra thì chắc phải phì cười, nhưng sự thật là như thế. Tôi cũng chẳng rõ đầu đuôi về lí do mà chúng nó không muốn kết hôn sớm. Thôi thì mình chỉ yêu, yêu thôi, kết hôn thì chờ đợi phận nhé người ơi.
Tôi hi vọng nếu ai trong chúng tôi kết hôn thì nhất định phải hạnh phúc. Không thì chúng mình dọn về sống chung với nhau, làm những con người độc thân và vui vẻ.
Chúng tôi hứa hẹn là thế nhưng tôi biết điều đó là không thể. Đời người vốn dĩ đã ngắn, thanh xuân của người con gái lại càng ngắn hơn. Em không có ý định khoác lên người chiếc áo cưới và sánh đôi cùng người mà mình yêu thương sao?
Nhất định phải là người mà em yêu thương. Đó có thể không phải là người mà em nhớ nhất, không phải người mà em từng ước ao, cũng chẳng phải người mà em mơ mộng vào những năm 17, nhưng đó là người mà đến năm 70 em vẫn không ân hận, không hối tiếc và không tự vấn với mình về cuộc đời này. Chúc em sẽ hạnh phúc.
Chúng ta sẽ cùng nhau lớn nhé, các bạn dấu yêu. Chúng ta phải thật sự hạnh phúc trên cuộc đời này. Hồng trần khó tính, tâm người khó lường, bão tố khó đoán, phong ba bão táp sẽ hoá thinh không khi chúng ta mãi là bạn tốt của nhau.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/hay-cung-nhau-truong-thanh-ban-nhe-nw228289.html