Tại sao phải yêu như những ngày đầu tiên?
Tôi mở mắt dậy và nhìn sang bên cạnh thấy anh đang ngủ say cạnh bên. Cũng gương mặt ấy, hơi thở ấy, cái cách nằm dụi đầu ấy, 2 năm nay vẫn không hề thay đổi và quá quen thuộc với tôi đến độ tôi có thể trong 5s tả ngay chính xác từng biểu cảm, cử động cơ thể của anh ấy.
Mà đâu chỉ riêng lúc ngủ, mà trong mọi sinh hoạt hằng ngày, kể cả công việc và những thói quen của nhau, chúng tôi đều thuộc lòng vanh vách. Sau 2 năm gắn bó, tình yêu của chúng tôi dần đã trở thành một thói quen. Chúng tôi cứ bên nhau và yêu nhau như thế. Một tình yêu thói quen, nhưng chúng tôi vẫn luôn hạnh phúc và tự hào vì điều đó.
Tại sao phải yêu như những ngày đầu tiên?
Ngày ngày khi lướt news feed, đọc những bài tin cho các cặp đôi làm thế nào để giữ lửa tình yêu, làm thế nào để yêu nhau như ngày đầu tiên mãi. Có lẽ cũng vì những điều ấy mà không ít người đã hỏi tôi rằng ở bên nhau mãi thế. Chúng tôi có chán nhau không? Yêu nhau mà cứ lặp đi lặp lại nhiêu đó thứ trong môt ngày thì có "nhạt" không. Cả hai có muốn tìm gì đó mới mẻ ở người kia không?
Những câu hỏi ấy thường làm tôi ngạc nhiên đến mức chẳng biết trả lời họ thế nào cho đúng. Bởi có lẽ họ sẽ chẳng tin tôi đâu. Bởi ai mà tin được chính những điều lặp đi lặp lại kia, những thói quen kia lại chính là điều làm chúng tôi bên nhau hạnh phúc.
Nhưng những điều đó là để chúng ta nhớ về, để hoài niệm. Để sau những phút giây hoài niệm đó là nụ cười của hiện tại, cảm ơn cuộc đời vì đã cho ta tìm thấy nhau, yêu nhau lúc ấy. Thế còn lúc này? Sao ta không thể cảm ơn vì những thời khắc bình dị, tuy bớt đi ngọn lửa nồng nàn, những vẫn luôn ở bên nhau, yêu nhau dịu dàng qua từng năm tháng?
Con người sẽ luôn thay đổi theo thời gian. Tin tôi đi! Không cần đợi đến hôn nhân hay khi có con có cháu thì ta mới thấy được sự thay đổi của chính người ở cạnh mình, mà có khi ở chính ta nữa. Người chúng ta yêu ngày đầu, sao giờ đây lại xuề xoà và có khi hay nổi nóng. Sao cô gái ta tán tỉnh ngày nào giờ lại hay cười lớn tiếng thế kia. Rồi thì tại sao lúc nào anh ấy cũng vứt khăn tắm bừa bãi. Những điều thay đổi ấy sẽ xuất hiện chỉ sau 1 tháng, 1 năm chứ chẳng đợi tới 1 đời. Nhưng vì sao chúng ta vẫn yêu nhau và bên nhau như thế?
Những thói quen tạo ra tình thương. Tôi luôn tin trên đời này chẳng ai yêu ai mãi, sau một thời gian dài thứ gắn kết 2 con người lại chính là "tình thương" và những thói quen khiến cho người còn lại trở thành một phần của cuộc sống.
Bởi chúng ta không thể sống thiếu việc mỗi lúc ngồi phải luôn có một phần cơ thể chạm vào nhau.
Bởi chúng ta không thể sống thiếu việc nghe giọng nói ấy, dẫu chỉ lặp đi lặp lại những điều cũ mèm quen thuộc, nhưng không có thì sẽ chẳng chịu được đâu.
Bởi ta sẽ không ngủ được khi không nghe tiếng họ cằn nhằn.
Bởi tình yêu đó giờ đã là một thói quen như hơi thở, không thể tách lìa, không thể thiếu được.
Tình yêu đó không như thuở ban đầu bùng cháy khi bên nhau, mà chỉ an toàn và dịu dàng đến nỗi ta sẽ chẳng thể nào nhận ra rằng cả hai đang thay đổi. Đó là họ đã cần có nhau nhiều đến thế nào.
"Em chỉ muốn ở bên anh đến ngày ta chẳng còn gì để nói với nhau"
Series truyền hình Mỹ nổi tiếng How I Met Your Mother có một phân đoạn chàng Ted và vợ Tracy ngồi trong nhà hàng, Ted kể một câu chuyện và Tracy bảo "Khoan đã, anh đã kể em rồi đấy!" và Ted lại tiếp tục kể câu chuyện khác. Nhưng hết chuyện này đến chuyện kia đều là những chuyện cũ anh đã kể tất tần tật cho vợ mình nghe. Ted ngồi thừ người ra và bảo: "Chúng ta đã kể hết chuyện cho nhau nghe rồi ư?". Tracy: "Uhm... đúng thế thật". Nhạc trầm buồn vang lên khiến ai cũng nghĩ đây hẳn là một cặp vợ chồng buồn chán với một cuộc sống đơn điệu bên nhau thì BAMM!! Cả hai đập tay nhau cười liếng thoắt: "Chúng ta làm được rồi! Chúng ta đã yêu nhau và ở bên nhau đến tận ngày không còn gì để nói".
Và họ hôn nhau, họ mỉm cười nắm tay nhau, họ tận hưởng một tình yêu bình dị và hạnh phúc của những điều quá quen thuộc. Rồi họ lại lặp lại nó một lần nữa, trông vô thức. Phân cảnh lúc này đã tắt voice đi, nhưng vẫn là hình ảnh Ted và Tracy say sưa nói chuyện với nhau. Họ nói gì? Tôi cũng không biết, nhưng tôi chỉ biết rằng đó là điều mà tôi ước ao, tôi khao khát cho tình yêu của mình.
Cuộc sống này là một vũ trụ mới muôn vạn bất ngờ. Ta đâu biết được thức dậy một đêm điều gì sẽ xảy ra, cơ hội nào hay rủi ro nào đang chực chờ đón sẵn, nhưng dù có thế nào, thì ta vẫn thấy yên bình khi mỗi ngày mở mắt dậy sẽ vẫn là thói quen quay sang bên phải tìm một bờ ngực để dụi đầu, và may mắn thay ta luôn tìm thấy được hơi ấm ấy.
Tôi từng đọc ở blog một người chị rằng để sống một đời thú vị thì không khó, nhưng để sống trọn vẹn bên nhau, cùng làm những việc bình thường lẫn "tầm thường" mà vẫn thấy vui vẻ, hạnh phúc mới là điều khó khăn nhất. Và đôi khi điều đó sẽ xác định được cho ta biết tình yêu ấy có phải là chân ái cuộc đời hay không.
Bởi có biết bao nhiêu người ngoài kia đang ước ao có được một ai đó bên cạnh đê có thể ngày ngày cùng nhau nấu ăn, giặt giũ, làm những điều bình thường nhất mà thôi.
Mỗi ngày trôi qua không cần như một giấc mộng hay thước phim nào, mỗi ngày trôi qua chỉ cần nhìn thấy gương mặt "chán ngấy" của nhau đã là một ân huệ mà thế gian này đâu phải ai cũng được ban phát.
Article sourced from KENH14.
Original source can be found here: http://kenh14.vn/khi-tinh-yeu-tro-thanh-thoi-quen-co-sao-dau-boi-do-la-mot-thoi-quen-hanh-phuc-20190709120606288.chn