Sau chia tay
Sau ngày hôm ấy, nắng vẫn một màu như thế, gió vẫn từng cơn chẳng theo nhịp điệu nào, trời vẫn xanh chỉ là trong em không còn có anh. Chúng ta mất nhau, từ cái nhìn về hai hướng, không một lời từ biệt chỉ biết là còn rất nhiều điều muốn nói nhưng không thể thốt ra.
Chẳng ai còn trách ai, chỉ tiếc là thanh Xuân này không còn cùng nhau đi đến cuối chặng đường. Ta đánh mất không hẳn là tình yêu, ta đã đánh mất sự quan tâm mà lẽ ra những người yêu nhau cần phải có, ta đánh mất đi sự sẻ chia người ta gọi là cảm thông giữa hai tâm hồn đồng điệu, ta đánh mất yêu thương không phải giữa người với người và hơn thế nữa ta đánh mất mình giữa muôn nghàn cái tôi. Kỷ niệm ngày xưa ấy, anh và em đã tô nên những màu thật đẹp của một thanh Xuân rực rỡ, mình đã cùng nhau nắm tay trên góc phố đông người bởi mình sợ lạc mất nhau, mình từng trò chuyện mà chẳng biết trời đã sáng, cũng đã từng chờ đợi nhau dù đồng hồ đã quay được nửa vòng mà chẳng ngần ngại há chẳng phải mình từng là duy nhất bên nhau.
Để giờ nhìn lại, anh không khóc chỉ tiếc nuối đến đau lòng. Hàng cây vẫn đấy, bình minh chưa bao giờ dậy muộn, còn người xưa đâu mất rồi. Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Anh đã chọn em trong thời điểm em là người hoàn hảo nhất, em đã xem anh như là người tuyệt vời nhất để sau này mình không tuyệt hoàn nhất liệu người sau có chọn chúng ta là những người hoàn hảo nhất trong mắt họ trong khi những tinh tuý nhất, đẹp đẽ nhất mình đã dành cho nhau. Em yêu màu xanh, anh lại không phải bầu trời, em ghét màn đêm anh lại là người hay thao thức. Chúng ta đã cùng giải một bài toán với hai đáp án mà ai cũng cho là đúng, hy vọng mình đừng xem mảnh nháp đời nhau.
Nếu được sự lựa chọn anh sẽ vẫn chọn em như là mảnh ghép cuối cùng, có chăng cách yêu cách thương sẽ trở nên khác biệt đôi chút để mình không lạc nhịp. Đã cùng nhau đi cả một đoạn đường, cùng nhau viết nên câu chuyện thật đẹp, cùng nhau khiến người khác ghen tỵ bởi vì mình là một đôi. Nhưng đó chắc là đoạn đường sai, khi mà hai cá thể vẫn cho là mình độc lập vẫn mỗi người một cách yêu khác nhau. Điểm chung duy nhất của chúng mình là đã từng là người yêu của nhau. Mình thiếu một chút bối rối, mình thiếu một chút cảm thông thiếu lời cảm ơn và xin lỗi để thành người yêu của nhau.
Sau chia tay, chúng ta vẫn phải sống vẫn làm việc nhưng không còn chung bầu không khí. Anh vẫn thế, ngắm hoàng hôn vào mỗi chiều, nghe giai điệu mình thích, vẫn đi một nơi nào xa xăm để quên đi em, gặp gỡ người mới nhưng không có cảm giác thân quen và đôi khi thu mình vào góc nhỏ nơi căn phòng. Tại sao anh vẫn hỏi người khác về em, vẫn nhoẻn miệng cười khi thấy em đăng hình anh đang cố chấp hay là sự âm thầm quan tâm vô định. Em ra sao, quen người thế nào? Công việc ổn không? Có điều gì làm em bận lòng..? Một vạn Câu hỏi vì sao mà anh muốn đáp án nhưng không thấy câu trả lời.
Một buổi sáng ngày cuối tuần, anh thức dậy không tin nhắn từ ai đó, chắc anh dần quen với điều đấy. Sự lựa chọn của chúng ta, là sai hoặc đúng là ngẫu nhiên hay sắp đặt cũng là những trải nghiệm, những bài học để mình biết yêu, biết thương, biết quan tâm, chia sẻ dù sau này là ai chăng nữa.
Em từng hỏi anh rằng ‘’Nếu sau này chúng ta chia tay thì sao anh nhỉ?’’. Em đã có thể bỏ chữ ‘’nếu” trong câu hỏi của mình rồi đấy. À, thì bây giờ chúng ta là những người lớn cô đơn. Cô đơn trong cách chúng ta từng yêu nhau. Cám ơn em vì tất cả!
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/sau-chia-tay-nw249418.html