Xuân của mẹ

11:23' 16-01-2025
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bao người xúng xính váy áo, mang theo những bao lì xì đỏ, đang vội vã lên xe, lên tàu để về với gia đình. Họ cười đùa, hối hả chuẩn bị cho cái Tết đoàn viên, mà lòng Thanh Anh lại trống rỗng, một nỗi tủi thân vô hình tràn ngập.

Đường phố Hà Nội vẫn náo nhiệt như thường lệ, tiếng còi xe kéo dài từng hồi như sợi dây vô hình trói buộc người ta vào vòng xoay hối hả. Tiếng rao bán bánh mì, tiếng xe máy phành phạch chen chúc trong dòng người đông nghịt, tiếng lá cây xào xạc bị cơn gió lạnh đầu đông đánh thức khỏi cơn ngủ dài. Một mảng trời xám chì đè nặng xuống không gian, khiến mọi âm thanh dường như đều vọng lại rõ ràng hơn, sắc lẹm hơn.

"Đúng là chẳng lúc nào yên được!" – Linh nhăn mặt, đôi lông mày cong nhẹ thành một nét cau có không đến nỗi khó chịu, nhưng cũng đủ làm lộ ra vẻ chán chường. "Phố phường đông đúc thế này, lúc nào tao cũng thấy nó ồn ào đến mức phát mệt."

Thanh Anh ngồi bên cạnh, ánh mắt lặng lẽ dõi theo dòng người hối hả ngoài kia. Mái tóc dài buông xõa chạm nhẹ bờ vai, đôi mắt trũng sâu như ôm lấy cả một khoảng trời nghĩ ngợi. Linh khẽ huých vào tay cô bạn, giọng tò mò:

"Mà này, Tết này mày có về quê không đấy? Hay lại định ở đây luôn?"

Câu hỏi của Linh kéo Thanh Anh khỏi dòng suy nghĩ miên man. Cô lặng người một lúc, ánh mắt hơi lạc đi trong khoảng không trước mặt. Những suy nghĩ rối ren ùa về như cuốn theo gió lạnh. Thanh Anh chợt nhớ mình vừa tốt nghiệp chưa bao lâu, công việc thì vẫn bấp bênh, mà cái chuyện tình yêu mới đây cũng tan vỡ không kèn không trống. Chỉ một thoáng, lòng cô bỗng nặng như đeo đá, mệt mỏi mà chẳng biết tỏ bày cùng ai.

"Tao... không về" - Thanh Anh trả lời chậm rãi, giọng có chút nhỏ.

"Không về? Ủa, không về thì mày định làm gì? Định đón giao thừa ở đâu, hay ngồi nhà coi tivi?" – Linh vặn hỏi, ánh mắt đầy thắc mắc.

Thanh Anh không trả lời ngay. Cô chỉ khẽ mím môi, đôi mắt buồn lặng nhìn những dòng xe cộ chật chội phía dưới. Người ta vội vã, chen lấn, tranh thủ từng giây để kịp quay về nhà, đoàn tụ với gia đình. Ấy vậy mà Thanh Anh trong một thoáng ngắn ngủi lại thấy mình như một mảnh ghép lạc lõng giữa cả bức tranh náo nhiệt ấy.

"Chẳng biết nữa. Tao cũng không rõ... chẳng có kế hoạch gì cả."

Linh im lặng một lúc, đôi mắt cũng dịu đi. Cô thở dài, nhìn Thanh Anh mà không biết nói gì thêm. Bên ngoài, gió thổi mạnh hơn, mang theo hơi lạnh cắt da, cắt thịt. Đường phố vẫn thế, tấp nập, ngột ngạt, nhưng không hiểu sao, Thanh Anh lại thấy lòng mình trống rỗng lạ kỳ.

Đám đông dưới lòng đường cuồn cuộn như một dòng chảy vô hình, mỗi con người là một hạt bụi bị cuốn theo dòng đời vội vã. Ánh đèn xe lấp lánh, từng vệt sáng nhòe nhoẹt dưới màn sương mỏng lửng lơ, khiến cảnh phố phường càng thêm mờ ảo, vừa gần gũi, vừa xa cách. Thanh Anh vẫn dõi mắt nhìn ra khoảng không, cái khoảng không chẳng có gì để nhìn mà vẫn cuốn hút kỳ lạ.

Linh không nói thêm, chỉ dựa người vào ghế, chân gác lên thành lan can ban công, gió lùa qua những ngọn tóc buông dài. Cô nhấp ngụm cà phê đen đã nguội, vị đắng ngấm vào đầu lưỡi, nhíu mày:

"Mày không về nhà thật à? Tết mà, ở đây làm gì cho buồn. Về đi, mẹ mày chắc mong lắm đấy."

Thanh Anh vẫn im lặng, hai bàn tay đặt trên gối siết chặt lại. Lời nói của Linh như lưỡi dao cứa vào nỗi lòng vốn đã chẳng yên ổn. Cô biết chứ, biết mẹ đang mong từng ngày được nhìn thấy đứa con gái lớn của mình trở về. Nhưng... về nhà ư? Làm sao cô đối diện với cái cảnh làng xóm xì xào vì đứa con gái mới ra trường, chưa kịp yên ổn sự nghiệp đã bị người ta "bỏ". Cái nhìn thương hại, những lời hỏi han nửa vời mà như đâm vào tim.

Thanh Anh cười nhạt, nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ cay đắng. Cô quay sang nhìn Linh, giọng đều đều, như cố giữ một chút bình thản:

"Về rồi sao? Về để nghe người ta hỏi ‘Bao giờ đi làm chính thức?’, ‘Bao giờ lấy chồng?’, ‘Sao không ở lại Hà Nội mà làm ăn?’ Tao ngán lắm, Linh ạ."

Linh nhìn Thanh Anh, đôi mắt đen tròn thoáng một chút ngạc nhiên. Nhưng rồi cô chỉ thở dài, giọng như pha chút châm biếm:

"Ờ, thì tao cũng ghét mấy câu hỏi đó thật. Nhưng chẳng lẽ vì thế mà mày ở đây? Ở lại rồi sao? Tết đến, đường phố cũng vắng tanh, chỉ còn mày với những đêm lạnh ngắt. Rồi mày sẽ làm gì? Ngồi đếm lá rơi chắc?"

Thanh Anh không trả lời, chỉ im lặng. Đôi mắt cô vẫn hướng về phía dòng người hối hả. Chẳng hiểu sao, giữa sự náo nhiệt đó, cô lại thấy lòng mình trống trải hơn bao giờ hết.

Tiếng còi xe kéo dài, như một sợi chỉ nối liền hai bờ suy tư. Trong đầu Thanh Anh, những kỷ niệm ùa về, rõ ràng và đầy mâu thuẫn. Hình ảnh ngày Tết đoàn viên, tiếng mẹ cười, những bữa cơm sum vầy... Nhưng rồi, những lời nói vô tâm, những cái nhìn dò xét của người ngoài cũng chen ngang. Cô biết rằng mình đang chạy trốn, nhưng chạy trốn cũng có cái giá của nó.

Linh khẽ vỗ vai Thanh Anh, giọng nói có phần dịu lại:

"Tao hiểu mà. Chắc mày đang mệt. Nhưng nhớ, dù có thế nào, nhà vẫn là nhà. Đừng để những thứ vớ vẩn khiến mày quên mất điều đó."

Một cơn gió lạnh thốc qua, mang theo cả hương hoa cuối mùa còn sót lại, nhẹ nhưng đủ khiến lòng người nao nao. Thanh Anh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Phố phường vẫn tấp nập, xe cộ vẫn rầm rập như dòng nước lũ không có điểm dừng. Nhưng đâu đó, bên trong cô, những cảm xúc chồng chéo đang dần tìm được chỗ đứng.

Cả hai im lặng. Linh vẫn uống cà phê, còn Thanh Anh vẫn nhìn phố phường. Nhưng có lẽ, trong lòng họ, mỗi người đều đang chất chứa một nỗi niềm riêng, một câu chuyện chưa biết sẽ đi về đâu.

***

Gian bếp nhỏ trong căn nhà mái ngói đỏ au của bà Nguyệt lúc này chỉ còn tiếng lách cách của dao thớt. Hơi nước từ nồi luộc bánh chưng bốc lên nghi ngút, quyện với mùi lá dong, mùi đậu xanh, thoang thoảng trong không gian như gợi về bao cái Tết đoàn viên cũ. Nhưng lòng bà Nguyệt hôm nay có chút nặng nề. Vừa xong cuộc gọi với Thanh Anh, bà đặt chiếc điện thoại lên bàn, ánh mắt đăm đăm nhìn ra ngoài sân. Từ cửa sổ, một nhánh mai vàng nở sớm rực rỡ bên hiên nhà, cái màu vàng ấm áp như đang cố xua đi cái se lạnh của những ngày cuối năm.

"Không về à?" – Bà lẩm bẩm, giọng nhẹ như một hơi thở.

Nhớ ngày xưa, Thanh Anh là đứa con gái út, nhỏ nhất trong ba anh em, lại là con gái duy nhất, nên lúc nào cũng được bà cưng chiều. Cái dáng nhỏ xíu, tóc lúc nào cũng buộc hai bím, chạy lăng xăng khắp sân. Đứa trẻ ấy khi nào cũng dính lấy mẹ như cái bóng, nhất là những ngày giáp Tết.

"Con gói cái này nha mẹ!"

"Con rửa lá dong rồi này, mẹ kiểm tra đi!"

Thanh Anh bé nhỏ ngày ấy cứ ríu rít, hết giúp mẹ một tay lại ngồi nghịch thau gạo nếp. Đôi mắt to tròn của nó lúc nào cũng ánh lên niềm vui trẻ thơ khi nghe tiếng pháo đì đùng từ xa vọng lại, hay khi mẹ lôi bộ áo dài mới tinh ra khỏi tủ. "Con đẹp không mẹ?" – Con bé hỏi, xoay một vòng như công chúa trong cổ tích. Những ký ức ấy như dòng suối mát lành len lỏi qua những nếp nhăn trên gương mặt bà Nguyệt, vừa dịu dàng, vừa chua xót.

"Giờ thì lớn rồi" bà thở dài, ánh mắt đượm buồn. "Có sự nghiệp riêng, mải lo cái này cái kia, làm gì còn thời gian mà nghĩ đến mấy cái Tết sum họp như ngày xưa."

Nhưng rồi bà lại lắc đầu, tự an ủi mình: "Mình cũng từng như nó, từng mải mê lo cho công việc, lo cho cuộc sống. Nó không về cũng vì lo nghĩ cho tương lai thôi."

Bà Nguyệt đứng dậy, chỉnh lại chiếc khăn choàng trên vai rồi quay vào bếp. Tay thoăn thoắt thái từng lát giò, bày lên đĩa sứ hoa văn đã sờn mép theo năm tháng. Đôi bàn tay đã chai sần vì thời gian vẫn đầy khéo léo khi sắp xếp mọi thứ gọn gàng, đâu vào đấy.

Phía góc nhà, ông Minh – chồng bà – đang lúi húi buộc lại mấy dây pháo treo trên cành đào. Ông quay sang, hỏi với giọng khàn khàn: "Thanh Anh nó bảo không về thật à bà?"

"Ừ" - bà Nguyệt trả lời, cố giấu tiếng thở dài. "Nó bận, chắc cũng mệt mỏi. Con bé mới ra trường, công việc chưa đâu vào đâu. Chắc ở Hà Nội cũng buồn lắm."

Ông Minh gật gù, nhưng không nói thêm gì. Ông hiểu vợ, hiểu cả sự lo lắng mà bà cố giấu sau vẻ bình thản ấy. Nhưng ông cũng hiểu rằng, thời đại bây giờ khác xưa, con cái không thể lúc nào cũng quanh quẩn bên cha mẹ được. Ngoài sân, mấy đứa trẻ hàng xóm đang chơi đùa, tiếng cười vang lên giòn giã. Bà Nguyệt thoáng nhìn qua cửa sổ, lòng chợt nhẹ nhõm hơn một chút. Dẫu sao, Tết vẫn là Tết, những niềm vui nhỏ bé như thế vẫn đủ để làm lòng người ấm lại.

Bà xắn tay áo, chuẩn bị tiếp tục công việc. Dưa hành còn ngâm dở, nồi thịt kho tàu trên bếp cần phải canh lửa. Những ngày này, bà vẫn thích giữ cho tay chân bận rộn, như cách để lấp đi khoảng trống của sự trông ngóng mà bà cố không để lộ ra ngoài.

"Không về cũng được," bà thầm nghĩ, đôi môi nở một nụ cười mơ hồ. "Chỉ cần nó ổn là được. Tết này không về, thì còn Tết sau..."

Gian bếp nhỏ lại chìm trong tiếng lách cách quen thuộc, hòa vào mùi vị thân thương của ngày Tết cổ truyền. Mùa xuân đang gõ cửa, và dù có chút luyến tiếc, bà Nguyệt vẫn tự nhủ lòng phải vui vẻ, vì con cái dù xa hay gần, cuối cùng vẫn là máu mủ ruột rà, chẳng có gì chia cách được.

***

Những ngày gần Tết, phố phường Hà Nội càng thêm tấp nập. Các cửa hàng quần áo treo đầy những bộ đồ mới, những chiếc áo dài rực rỡ đủ sắc màu khoe sắc dưới ánh đèn neon. Tiếng còi xe, tiếng người rao hàng, và tiếng nói cười xôn xao của những người chuẩn bị về quê, tất cả tạo thành một bản giao hưởng nhộn nhịp, một bức tranh xuân tràn ngập sắc màu. Nhưng Thanh Anh giờ đây đang ngồi giữa đống giấy tờ và công việc lại thấy lòng mình càng thêm nặng nề, mỗi tiếng rộn ràng ngoài kia như cứa vào nỗi cô đơn trong lòng cô.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bao người xúng xính váy áo, mang theo những bao lì xì đỏ, đang vội vã lên xe, lên tàu để về với gia đình. Họ cười đùa, hối hả chuẩn bị cho cái Tết đoàn viên, mà lòng Thanh Anh lại trống rỗng, một nỗi tủi thân vô hình tràn ngập. Cô mím chặt môi, cố gắng tập trung vào công việc. Lưng cô đã còng xuống, tay gõ trên bàn phím như một cái máy, nhưng đôi mắt lại mơ màng nhìn vào những dòng chữ không thể thấu hiểu. Mỗi lần nghĩ đến Tết, nghĩ đến cái không khí ấm cúng bên mâm cơm, bà Nguyệt dịu dàng dặn dò, anh em cùng quây quần bên nhau, lòng cô lại thấy xốn xang. Nhưng nghĩ đến những câu hỏi: “Bao giờ lấy chồng?”, “Công việc sao rồi?”, “Công ty thế nào?”, Thanh Anh lại tự gạt bỏ ý nghĩ đó. Cô không thể đối mặt với những ánh mắt đầy nghi vấn ấy, không thể trả lời những câu hỏi mà chính cô cũng không có câu trả lời.

Giữa lúc không gian lặng lẽ chỉ còn tiếng gõ bàn phím, điện thoại của Thanh Anh bỗng reo lên. Là cuộc gọi từ anh trai, đang ở quê. Cô nhìn vào màn hình, ngập ngừng. Mấy ngày nay, cô luôn tránh tiếp xúc với gia đình, đặc biệt là chuyện Tết. Cô không muốn để họ thấy mình như thế này, không muốn phải đối diện với sự thật rằng cô đã quá xa rời những gì mà một người con phải có. Nhưng rồi, tiếng chuông điện thoại vẫn không ngừng vang lên. Thanh Anh thở dài, ấn nút nghe.

“Anh đây, Thanh Anh à.” Giọng anh trai trầm trầm, nhưng có vẻ lo lắng.

Thanh Anh chưa kịp lên tiếng, anh lại tiếp tục: “Hôm qua ở nhà, mẹ xắn tay áo dọn dẹp chuẩn bị cho Tết, lại vào phòng em dọn dẹp mấy món đồ cũ. Lúc đang dọn mấy món đồ em cất trên cao, mẹ bất cẩn trượt ngã, giờ đang ở bệnh viện.”

Thanh Anh nghe xong, một cảm giác như bị đá vào tim. Cô sững sờ, không thốt nên lời. Những lời anh nói vang vọng trong đầu cô, không khác gì một tiếng sét giữa trời quang.

“Mẹ… mẹ sao rồi anh?” – Thanh Anh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng run rẩy.

“Cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng phải khâu một chút. Anh gọi để báo cho em biết, với lại… muốn hỏi em có về được không. Mẹ chắc cũng muốn gặp em lắm.” - Giọng anh trầm xuống, có vẻ như cũng không dễ chịu gì khi thông báo chuyện này.

Thanh Anh im lặng một lúc, như thể cả thế giới đang đứng yên lại. Lúc này, cô chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của chính mình. Mỗi nhịp thở như một sự dằn vặt, một nỗi đau thấm vào tận đáy lòng. Làm sao cô có thể để mẹ phải chịu nỗi đau này một mình, trong khi cô lại không ở đó bên cạnh bà? Nhưng trong lòng cũng đầy những nỗi lo sợ, nỗi sợ phải về đối mặt với tất cả những câu hỏi, những ánh mắt nghi ngờ.

Anh trai chờ một lúc, rồi thở dài: “Thôi được rồi, em suy nghĩ rồi gọi lại cho anh. Dù sao, gia đình vẫn cần nhau mà, phải không?”

Cúp máy, Thanh Anh vẫn ngồi bất động. Bàn tay cầm điện thoại run run, đôi mắt mờ mịt. Mẹ cô đã hy sinh cả đời vì con cái giờ lại đang nằm một mình trong bệnh viện, vì cô mà phải chịu đựng nỗi đau mà đáng lẽ ra cô phải ở đó để chia sẻ. Thanh Anh cúi đầu, tay bấu chặt lấy vạt áo. Cô không thể chịu đựng nổi nữa, cái cảm giác đau đớn, ân hận này quá nặng nề. Mắt cô cay xè, một dòng nước mắt vô thức lăn dài trên má. Cuối cùng, Thanh Anh đứng dậy, bỏ lại đống công việc dở dang. Cô lao vội vào phòng, mở tủ quần áo, cố gắng tìm lấy những bộ đồ đơn giản nhất. Không cần gì sang trọng, chỉ cần nhanh chóng trở về bên gia đình. Đôi tay cô bối rối, luống cuống như thể những hành động đơn giản nhất cũng trở thành gánh nặng.

Lòng cô thầm mong, mong sao mẹ đừng quá đau, mong sao mẹ vẫn còn đủ sức để đón con về. Cô sợ, sợ mình không kịp về, sợ sẽ không còn cơ hội để nói lời xin lỗi với bà. Trong đầu cô chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất: phải về, dù có thế nào đi chăng nữa.

Cô bước ra khỏi cửa, không nhìn lại, chỉ mong rằng, dù mọi thứ có thay đổi thế nào, gia đình vẫn là nơi mà trái tim cô thuộc về.

***

Bệnh viện không khí im lìm, chỉ có tiếng bước chân lộp cộp của những y bác sĩ đi qua, thỉnh thoảng vang lên tiếng máy móc chạy xình xịch. Bà Nguyệt nằm trên giường bệnh, tay băng bó nhẹ nhàng, khuôn mặt đã bớt nhăn nhúm vì vết thương. Dù vậy, bà vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như mọi khi, chẳng hề có vẻ gì là lo lắng hay sợ hãi.

Con trai và con dâu vừa bước vào phòng bệnh, bà Nguyệt thấy họ lo lắng nhìn mình. Nhưng bà chỉ mỉm cười, vẫy vẫy tay:

“Chẳng sao đâu, các con đừng lo. Mẹ chỉ bị ngã chút xíu thôi, không nghiêm trọng đâu.”

Ông Minh ngồi xuống ghế bên cạnh, khẽ hỏi:

“Vậy bà có muốn ở lại viện lâu không? Hay về nhà nghỉ ngơi?”

Bà Nguyệt lại cười, giọng nhẹ nhàng:

“Thôi, tôi về nhà nghỉ cho khỏe, ông ạ. Tôi cũng không muốn các con phải lo lắng quá đâu. Các con đừng bận rộn chuyện này nữa.”

Với một cái nhìn yêu thương, con dâu bà thở dài: “Vậy thôi, mẹ nghỉ ngơi đi, chúng con sẽ lo mọi thứ còn lại. Mẹ mà ở viện thêm, con lo mẹ sẽ buồn đấy.”

Bà Nguyệt đồng ý, nhưng vẫn khuyên bảo con cái phải đi làm, không nên tốn quá nhiều thời gian cho mình. Sau đó, bà Nguyệt nhẹ nhàng nhắm mắt, để yên tâm nghỉ ngơi, trong khi ông Minh và con trai chuẩn bị thủ tục xuất viện.

Một lúc sau, khi bà đang yên tĩnh nghỉ ngơi thì cửa phòng bệnh bỗng mở ra, và một tiếng khóc nghẹn ngào vang lên, khiến bà Nguyệt giật mình. Thanh Anh chạy vào, gương mặt cô tái xanh, đôi mắt đỏ hoe, hai tay ôm lấy mặt như muốn che giấu nỗi đau trong lòng.

“Mẹ!” - Thanh Anh nghẹn ngào, lao vào giường bệnh và ngồi bên bà Nguyệt, không kiềm được tiếng nấc - "Con xin lỗi... Con thật sự xin lỗi mẹ... Con không về kịp, con không thể ở bên mẹ..."

Bà Nguyệt nhìn thấy con gái, nét mặt bàng hoàng, rồi từ từ đưa tay xoa đầu Thanh Anh, dịu dàng an ủi: “Con về là tốt rồi, mẹ không sao đâu mà. Mẹ không giận con đâu, đừng tự trách mình.”

Thanh Anh ngồi cạnh mẹ, mắt ngấn lệ. Cô không nói gì, chỉ cảm thấy lòng nhẹ nhõm lạ kỳ khi có thể lại gần mẹ, được mẹ an ủi. Một lúc sau, cô bắt đầu bộc bạch tâm sự.

“Mẹ à, con không biết phải làm sao nữa. Con không muốn bỏ mẹ một mình, không muốn làm mẹ buồn, nhưng công việc cứ kéo con lại, còn chuyện tình cảm thì càng làm con thấy... như mình bỏ lỡ mọi thứ. Con thấy mình đã để mẹ phải chịu đựng quá nhiều trong khi mình không ở đây.”

Bà Nguyệt nhìn con gái, ánh mắt đầy yêu thương. Bà nhẹ nhàng vén tóc cho Thanh Anh, khẽ nói: “Con gái à, mẹ hiểu, cuộc sống của con không phải lúc nào cũng dễ dàng. Nhưng mẹ chỉ muốn con hạnh phúc, dù là ở đâu, làm gì. Mẹ đã sống đủ lâu để hiểu, cái gì cũng cần có thời gian, mà quan trọng nhất là gia đình vẫn luôn ở đây, dù con có xa đến đâu.”

Thanh Anh cúi đầu, cảm giác như những lời của mẹ như một liều thuốc an thần, xoa dịu hết những lo lắng trong lòng. Bà Nguyệt khẽ cười, nhìn ra ngoài cửa sổ nơi những bông hoa mai vàng đang nở rộ đón chào mùa xuân mới. Thanh Anh nhìn theo ánh mắt của mẹ, không khỏi cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa từ trong trái tim mình. Cô ngồi đó bên mẹ, và cùng bà, ánh mắt họ giao nhau, không cần nói thêm gì, chỉ có một nụ cười hiểu lòng.

Bà Nguyệt vuốt ve mái tóc con gái, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua đầu Thanh Anh, rồi bà thì thầm, giọng ấm áp: “Xuân của mẹ chính là các con, là hạnh phúc gia đình Thanh Anh ạ!”

Câu nói nhẹ nhàng nhưng ấm áp như lời nguyện cầu của một người mẹ dành cho con mình. Cả hai mẹ con cùng nhìn nhau, và ngoài cửa sổ, những bông hoa mai vàng lấp lánh vẫn nở rộ, mang theo hương sắc mùa xuân vào lòng mỗi người. Thanh Anh cảm nhận được một niềm hạnh phúc lạ kỳ. Mẹ vẫn là người bạn đồng hành duy nhất trong cuộc đời này, luôn ở đó, dù cho thời gian có trôi qua nhanh đến đâu. Cô ngước lên nhìn mẹ, rồi nhìn ra ngoài, lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, như thể mùa xuân đã thực sự đến trong trái tim cô.

Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về ?

Cultural Perspectives Vùng: Redfern. Phone: 0431 646 710
Xem thêm

Article sourced from BLOGRADIO.

Original source can be found here: https://blogradio.vn/xuan-cua-me-nw248161.html