Tình yêu quan trọng là tin tưởng nhau, khoảng cách sẽ không xa nếu chúng ta xem nhau là tất cả

11:25' 23-12-2020
Có lần anh phải làm hồ sơ sổ sách cả ngày không được nghỉ, tối đến anh bảo với nó rằng anh nhớ nó, nếu có thể thu nhỏ được chắc anh thu nhỏ rồi đem nó theo. Chỉ một câu nói ấy đã làm cho con tim nó tan chảy và biết anh yêu nó nhiều như thế nào.

23:30

Đồng hồ đã chỉ về khuya, vạn vật chìm trong màn đêm, chỉ còn tiếng gió thổi qua khe cửa đem theo hơi lạnh của tháng cuối năm. Vậy là lại sắp hết một năm, nó nằm trằn trọc mãi không ngủ được, nó muốn lưu lại cái gì đó để anh có thể đọc được.

Nó là một cô gái theo ngành học xây dựng, tính tình khô khan và hơi hướng nội, đem lòng yêu kết cấu, sắt thép và yêu cả anh. Anh của nó cũng là dân xây dựng, công trình. Anh quyết định chọn đi thi công để có thể tiếp xúc nhiều với thực tế, có thêm nhiều kinh nghiệm. Nó nghe và đọc rất nhiều câu chuyện viết về chuyện có người yêu hoặc chồng là dân xây dựng, nó tự nhủ lòng sẽ không yêu nhưng trời xui đất khiến thế nào vẫn dính vào trai công trình.

Anh đi công trình tận trong Nam, nó ở lại ngoài Bắc. Ngày đầu anh đi làm, anh không nói với nó vì sợ nó buồn, nó tủi thân khi không có anh bên cạnh, nhưng rồi sau đó anh vẫn phải kể. Khi trực tiếp là người trong cuộc nó mới hiểu cảm giác như thế nào, thứ cảm giác mà có lẽ nếu không có người yêu đi công trường chắc chắn sẽ không bao giờ có được. Mỗi ngày nó đi học về anh đều gọi facetime cho nó, hỏi han nó ngày hôm nay như thế nào và kể cho nó nghe về một ngày của anh. Vì yêu xa nên nó và anh chỉ có thể nói chuyện qua điện thoại.

Mỗi lần được nghỉ phép về anh hay bảo nó “Phải lâu lâu gặp nhau tình cảm mới đong đầy chứ ngày nào cũng gặp thì chẳng có gì để nói”. Nó biết anh nói vậy để động viên nó. Có lẽ rằng chỉ khi yêu xa chúng ta mới hiểu cảm giác đợi chờ một người là như thế nào, mong chờ từng giây từng phút để gặp người ấy ra sao. Nó cũng học được rất nhiều thứ từ anh, từ chính tình yêu của anh và nó. Nó kiên nhẫn hơn, mạnh mẽ hơn bao giờ hết khi không có anh bên cạnh. Đôi khi nó cũng cảm thấy tủi thân vì đa phần thời gian của nó đều không có anh ở bên cạnh, nhưng bù lại người yêu nó lại là một người cực tâm lý và yêu nó rất nhiều.

Anh luôn cố gắng dành thời gian nhiều thật nhiều để có thể nhắn tin gọi điện cho nó. Anh luôn gọi điện kêu nó dậy vào mỗi buổi sáng, luôn gọi facetime cho nó vào giờ tan tầm đi học về. Mặc dù công việc của anh khá bận rộn nhưng anh chưa bao giờ nói là anh bận quá không có thời gian cho nó. Nó rất muốn làm với nũng anh. Không biết từ bao giờ thành thói quen nếu không nói chuyện với anh nó sẽ không chịu được và anh cũng vậy. Có lần anh phải làm hồ sơ sổ sách cả ngày không được nghỉ, tối đến anh bảo với nó rằng anh nhớ nó, nếu có thể thu nhỏ được chắc anh thu nhỏ rồi đem nó theo. Chỉ một câu nói ấy đã làm cho con tim nó tan chảy và biết anh yêu nó nhiều như thế nào. Nó vẫn hay thầm trách anh sao anh lỡ đi công trình xa xôi để nó ở lại Hà Nội một mình nhưng rồi nó lại rất tự hào khi mỗi công trình qua đi có sự đóng góp to lớn của anh.

Anh cũng là người hướng nội, ít khi nói những lời hoa mỹ, dân công trình toàn sắt đá bê tông, anh chỉ thể hiện tình cảm với nó bằng hành động mà thôi. Ai nói không lãng mạn khi đi đường anh luôn kéo nó đi bên trong và chắn cho nó khỏi sự va chạm. Anh luôn ôm chặt nó mỗi khi có thể. Anh hay nói nó xấu gái nhưng lại ngồi ngắm nhìn nó rất lâu và mỉm cười. Nó hay hỏi anh có yêu nó không? Anh trả lời “Anh không yêu đâu anh chỉ thương thôi”. Anh đem theo cái đồng hồ nó tặng anh vào công trường nơi anh làm việc để khi nhớ nó anh lại ngắm nhìn cái đồng hồ. Nó cũng hay kiếm cớ giận dỗi anh nhưng anh chưa bao giờ xem đó là thật mà chỉ nghĩ nó đang làm nũng anh mà thôi.

Công trình nắng gió, phơi nắng, phơi sương khiến cho anh của nó già đi, đen hơn và trưởng thành hơn rất nhiều. Lần công trình của anh đóng điện, anh ở cả đêm ngoài công trường nhưng vẫn không quên dặn nó đi ngủ sớm. Nó cũng hồi hộp, chờ đời thành quả công trình của anh hơn cả anh nhưng là ở đầu kia của đất nước. Anh cho nó cảm giác an toàn và tin tưởng nơi anh. Anh luôn ghi lại những khoảnh khắc đẹp ở mỗi nơi anh đi qua và chia sẻ với nó. Nhờ có anh nó biết thêm rất nhiều địa danh, nhiều đồ ăn ở khắp các vùng miền trên đất nước. Yêu anh nó có thêm động lực để học và như chính bản thân nó đang được đi đến những vùng đất mới. Điều buồn nhất với nó có lẽ là lúc nó hỏi anh “Bao giờ anh về với em” và khi nghe câu: “Chịu khó ăn, chịu khó học đi, không anh về anh uýnh đòn” và điều vui nhất với nó là khi được nói câu “Hẹn gặp anh ngày mai”.

Có rất nhiều cặp đôi yêu xa và không phải ai cũng may mắn như nó là có được người yêu như anh. Có lẽ tình yêu của anh và nó được lâu và bền chặt chính là do sự tin tưởng lẫn nhau về mọi mặt, nó sẽ cố gắng là hậu phương vững chắc của anh, làm động lực cho anh xây lên nhiều công trình trong tương lai.

Tình yêu luôn quan trọng là tin tưởng nhau, khoảng cách sẽ không xa nếu chúng ta xem nhau là tất cả.

00:00. Có lẽ nó cũng phải dừng bút để còn đi ngủ để chuẩn bị tinh thần cho một ngày làm việc mới. Thời gian lại trôi!

Não Cá Vàng - blogradio.vn

Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về ?

Westbourne Grammar Vùng: Truganina. Phone: 9731 9448
Xem thêm

trường học chuyên định hình nên những con người truyền cảm hứng cho thế giới


Article sourced from BLOGRADIO.

Original source can be found here: https://blogradio.vn/nhan-gui-anh-doi-dieu-nw229864.html