Tình yêu không chấp nhận kẻ đến sau?
Định mệnh thật sự vô tình, giống như con dao có hai lưỡi sắc bén, vừa có thể gọt được trái ngọt lại vừa có thể xé toạc trái tim của ai đó. Với mình, định mệnh đem người ấy đến bên mình, cho mình những rung động yêu thương, cho mình những ước mơ nhỏ bé về thế giới tương lai, nhưng định mệnh cũng mau chóng lấy đi tất cả, để lại những vụn vỡ không thể ngày một, ngày hai xóa nhòa. Ngày anh xuất hiện, như có điều gì đó thôi thúc mình, đó là định -mệnh của hai đứa. Hai đứa giống như những con chim mới trưởng thành, cùng nhau khám phá khắp mọi thứ về thế giới, từ nụ hôn đầu đời cho tới sự nhớ mong xa cách. Yêu nhiều lắm, cho đi nhiều lắm, chẳng một sự tính toán, chẳng một lời nghi ngại. Ấy thế mà, anh nói mình “chờ”. Chờ ở đây không phải vì khoảng cách địa lý hay công việc bộn bề, mà là chờ một ngày nào đó mình có được một danh xưng trong cuộc đời của anh.
Có những người, dành cả cuộc đời để chờ đợi một ai đó, mặc dù biết sẽ chẳng có hy vọng gì, nhưng họ vẫn chờ, và họ hạnh phúc vì điều đó. Mình cũng mong muốn được như vậy, dù mất đi cả thanh xuân, cả cuộc đời thì vẫn sẽ đáng nếu người ấy xứng đáng được như thế. Trái tim của một người con gái mỏng manh lắm, nó rất cần được chở che, và một khi đã có bến đỗ, dù nông hay cạn thì người con gái ấy vẫn sẽ một mực thủy chung. Nhưng trong lòng mình vẫn buồn rười rượi. Phải chăng vì hai chữ hạnh – phúc không ghép bởi sự chờ mong từ một phía, hay tình yêu không chấp nhận kẻ đến sau?
Article sourced from GUU.
Original source can be found here: https://guu.vn/co-phai-cho-doi-la-hanh-phuc-hay-khong-E4ksJBY3Af4ZX.html