Thế là chúng ta đã chia tay trong sự tiếc nuối của mọi người
Sáng hôm ấy, một sáng thu trong xanh với những cơn gió nhè nhẹ và những vệt nắng vàng ươm, đôi mắt tớ chẳng thể rời khỏi nụ cười của cậu - trong vắt, tươi rói như cánh hoa tường vi mới nở… Cậu à, chúng ta cùng nhau đi qua những chặng đường gian khó nhất thời sinh viên. Từng cùng nhau ăn những chiếc xiên nướng vỉa hè, cùng nhau uống cốc nước sấu bên đường, cũng cùng nhau chen chúc trên chuyến xe bus đông đúc để gặp nhau vội vã. Năm tháng ấy cùng nhau trải qua cơn mưa giông mùa hạ, cùng tay trong tay đi qua cái lạnh giá mùa đông. Nhưng cuối cùng lại chẳng thể cùng nhau hít hà hương thơm ngào ngạt của hoa sữa bên đường...
Tình yêu đẹp nhất là tình yêu tuổi học trò, nhưng tình yêu gây nhiều sự nuối tiếc nhất cũng là tình yêu lứa tuổi học trò. Sáng hôm ấy, một sáng thu trong xanh với những cơn gió nhè nhẹ và những vệt nắng vàng ươm, đôi mắt tớ chẳng thể rời khỏi nụ cười của cậu. Nụ cười ấy, đẹp như ánh ban mai vậy. Trông cậu có vẻ bảnh trai hơn những tấm hình trên facebook nhỉ? Đó là lần đầu tớ gặp cậu
Trải qua những dòng tin nhắn vụng trộm, qua những buổi gặp mặt vội vàng, tớ - cậu cặp đôi giáo viên - bộ đội tương lai ấy đẹp biết bao, hạnh phúc biết bao. Những cái nắm tay, những cái ôm, những nụ cười cứ khiến tớ chẳng hề muốn thoát ra, cứ khiến tớ đắm chìm mãi. Mơ mộng về tình yêu trong sáng, bình dị đến vô thường. Tớ còn nhớ hôm ấy, ngày nhà giáo Việt Nam 20/11, cậu bất ngờ gửi tặng tớ một bó hoa thật lớn, thật đẹp. Đó là lần đầu tiên tớ được tặng bó hoa đẹp và ý nghĩa đến vậy. Tớ cũng tự tay chuẩn bị cho cậu một món quà, tớ cũng tự tay mặc cho cậu chiếc áo ấy. Và cứ như vậy, chúng ta cùng nhau yêu và yêu một cách mãnh liệt nhất, cùng nhau học tập, trải qua những tháng ngày cuối cùng của thời sinh viên tươi đẹp nhất, trong sáng nhất.
Ngày cậu ra trường, tớ chẳng được tới tham dự buổi lễ, hôm ấy cậu cũng rất bảnh trai. Nhưng mãi chẳng thể sánh bằng nụ cười của ngày đầu tớ gặp cậu. Chúng ta ra trường, mỗi người một công việc, mỗi người một hướng đi. Áp lực cuộc sống, áp lực công việc, áp lực về khoảng cách đã chẳng thể kết nối sợi tơ hồng cho chúng ta. Tớ chẳng thể níu kéo nổi cậu nữa, tớ trả cậu về với cuộc sống của riêng cậu - nơi chẳng có tớ. Vậy đấy, cùng nhau ăn những chiếc xiên nướng vỉa hè, cùng nhau uống cốc nước sấu bên đường, cũng cùng nhau ăn một nồi lẩu lớn trong nhà hàng xịn sò. Năm tháng cùng nhau trải qua cơn mưa giông mùa hạ, cùng tay trong tay đi qua cái lạnh giá mùa đông. Nhưng cuối cùng lại chẳng thể cùng nhau hít hà hương thơm ngào ngạt của hoa sữa bên đường. Chúng ta kết thúc trong sự tiếc nuối của mọi người xung quanh, trong sự tiếc nuối của cô gái đã yêu cậu bằng cả sự chân thành. Còn cậu, cậu có tiếc nuối cô gái đã dạy cậu cách yêu, có tiếc nuối cô gái mà cậu đã từng làm tổn thương đến đau lòng không?
5 năm rồi, bây giờ cậu đã có gia đình nhỏ, có một đứa trẻ đáng yêu. Còn tớ vẫn ở đây, lao mình vào cuộc sống, vào những ngày làm việc cật lực đến mức đêm về thiếp đi mà chẳng kịp ăn một bát cơm. Nhưng cậu à, ở một khoảnh khắc nào ấy, tớ vẫn mơ mộng với tình yêu ngày ấy, với những bồng bột của tuổi trẻ. Cậu à, chúng ta phải cùng nhau hạnh phúc nhé!
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/thanh-xuan-ay-chung-ta-da-bo-lo-nhau-nw246607.html