Nhìn đồ trong túi rác, nhớ đến bữa cơm đạm bạc của mẹ và nụ cười nhạt của vợ trước khi rời đi, tôi run rẩy hoảng hốt lao vào phòng hỏi mẹ
Tôi tự nhận thấy so với những người đàn ông cùng trang lứa thì tôi là một người rất khá. Minh chứng là tôi đã mua được nhà riêng trên thành phố, trong khi những người khác vẫn chật vật kiếm ăn từng tháng, ở nhà thuê chật chội.
Tôi cố gắng nỗ lực chỉ vì muốn sau này lo cho gia đình và báo hiếu mẹ. Với điều kiện vợ tôi phải ngoan ngoãn, chu toàn với gia đình nhỏ và có hiếu với mẹ chồng, cô ấy làm được như vậy thì tôi chẳng tiếc vợ điều gì.
Sau đám cưới, tôi và Linh sống trong căn hộ mà tôi đã mua được từ trước đó. Khi chưa lấy vợ, tôi ngỏ ý đón bà lên sống chung với mình nhưng mẹ bảo sống ở quê quen rồi. Hơn nữa sức khỏe bà vẫn rất tốt, không cần phải lo lắng cho bà. Cưới vợ xong, tôi dự tính khi nào vợ sinh con thì đón mẹ lên nhờ bà trông cháu giúp rồi ở cùng với chúng tôi luôn.
Vợ chồng tôi cưới nhau được 5 tháng thì mẹ bị ốm, tôi về quê đón bà lên thành phố khám bệnh và tĩnh dưỡng. Mẹ lên được 1 ngày thì tôi phải đi công tác. Chuyến công tác kéo dài 5 ngày, sốt ruột mẹ ở nhà nên tôi cố gắng thu xếp xong thật sớm, 4 ngày đã trở về rồi.
Khi mở cửa vào nhà, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt tôi lại là mẹ ngồi bên bàn ăn lặng lẽ lau nước mắt, trước mặt là bát cơm nguội với chút nước mắm suông. Tôi hốt hoảng chạy lại hỏi Linh đâu, tại sao cô ấy để bà ăn uống thế này. Mẹ gạt nước mắt trả lời, tôi tối sầm mặt mũi biết Linh để mẹ chồng ốm ở nhà ăn cơm nguội còn cô ấy ăn diện trang điểm đi chơi với bạn.
Linh ngỡ ngàng nhìn hành động của tôi, sau khi biết lý do, cô ấy im lặng cười nhạt rồi xách đồ ra khỏi nhà. Sau khi Linh đi rồi, mẹ mệt nên vào phòng nằm nghỉ. Tôi nhìn thấy túi rác ở góc nhà khá đầy, tiện đường xuống sân chung cư nên tôi xách đi đổ luôn.
Lại gần, tôi ngửi được mùi thơm của thức ăn tỏa ra. Mở ra xem, tôi giật mình khi nhìn những thứ trong túi rác, đều là đồ ăn còn mới tinh, ngon lành thơm nức. Nhưng ai lại đổ chúng vào túi rác lẫn với những thứ rác rưởi khác để vứt đi? Nhớ đến bữa cơm đạm bạc của mẹ và nụ cười nhạt của Linh trước khi rời đi, tôi run rẩy hoảng hốt lao vào phòng hỏi mẹ.
Tôi biết vợ đang rất giận, cũng vì tôi chưa hỏi rõ đầu đuôi đã cư xử nông nổi. (Ảnh minh họa)
"Con có vợ là quên mẹ rồi phải không? Lúc trước ở một mình thì muốn đón mẹ lên nhưng cưới vợ xong lại không đả động gì tới chuyện đó nữa. Mẹ có con dâu mà không được con dâu báo hiếu. Đến lúc mẹ phải giả vờ bị ốm, con mới đón lên…", mẹ tôi nghẹn ngào trách móc con trai khiến tôi sững sờ. Hóa ra mẹ lại suy nghĩ như vậy. Bà nhạy cảm quá rồi.
Bà biết tôi về sớm, hôm đó tôi nói với mẹ nhưng lúc vợ gọi thì quên chưa báo với cô ấy. Linh bận ra ngoài bàn chuyện công việc với đồng nghiệp, trước khi đi cô ấy nấu nướng sẵn cho bà nhưng mẹ tôi đổ đi và dàn kịch để lừa con trai.
Tôi kể hết cho mẹ nghe dự định của mình, bà cũng rất hối hận vì hiểu lầm các con. Nhưng bây giờ Linh không chịu nghe máy, tôi nhắn tin giải thích cô ấy cũng không trả lời. Tôi biết vợ đang rất giận, cũng vì tôi chưa hỏi rõ đầu đuôi đã cư xử nông nổi. Xin mọi người chỉ cho tôi phải cách để làm lành với vợ.
Article sourced from EVA.
Original source can be found here: https://eva.vn/tam-su/cong-tac-ve-thay-vo-cho-me-an-com-nguoi-toi-duoi-di-roi-run-ray-khi-mo-tui-rac-c391a516326.html