Ngọn cỏ ven đường thôi mà, làm sao với được mây!

21:00' 24-09-2019
Rồi một mai, chúng ta sẽ lại trở về với cảm xúc thường nhật, không còn dành quá nhiều thời gian như trước nhớ đến nhau nữa. Khái niệm mười một giờ mười một phút cũng đắm lại, đôi khi thoáng qua rồi em quên.

Người ta hay nói : “Khi nhìn lên đồng hồ mà bạn thấy 11 giờ 11 phút tức là có ai đó có tình cảm đặc biệt với bạn đang nhớ đến bạn.” Cũng chính anh cho em biết điều ấy, đến bây giờ chẳng còn gặp nhau nữa, nhưng sao em vẫn đau lòng khi nhìn đồng hồ kim ngắn và kim dài điểm tại hai vị trí khác nhau, nhưng chung một con số đọc “11 giờ 11 phút”.

Ông trời sẽ chẳng bao giờ chiều chuộng ai, kể cả người đau khổ nhất, đó là quy tắc của sự vận hành, không riêng em và anh, chúng ta là hai kẻ ở kim ngắn và kim dài tại số mười một và số hai, cùng chung số đọc nhưng cách nhau đến một khoảng đủ để quên nhau mãi mãi. Man mác cho nỗi buồn suy tư một chút, em đôi khi nhức nhối ở đâu đó trong lòng một chút, nhất là khi đồng hồ điểm ngay khung giờ đó.

Có lẽ không riêng em và anh, mà cũng rất nhiều các bạn trẻ yêu nhau và lấy nó như một điều thú vị trong tình yêu, nào là khi hắt xì hay khi nháy mắt gì đó ,chẳng ngờ vực nó là giả tạo, cũng kiểu như một trò vui con nít. Khi yêu nhau, ai mà chẳng vậy, chút điên dại và ngu ngốc, mặc cả làm gì cho sự tính toán trong cơn yêu. Cũng bởi vì thấu hiểu, cho nên em chẳng trách anh như lúc trước.

Dòng người xô đẩy nhau, xô đẩy em giữa đám đông, trong luồng không khí khói bụi vất vưởng, thế gian này đâu chỉ dành riêng cho em và anh. Nguội lạnh trong cả sự yêu thương mờ nhạt, trú ngụ trong cơn mơ đôi lúc, em và anh nay đều có riêng cho mình một người khác bên cạnh, chắc chắn là sẽ chẳng còn thói quen tìm tên nhau trong danh bạ trước kia nữa rồi.

Ngồi trên chiếc xe buýt cuối ngày tội nghiệp, em nhìn ra phố lòe loẹt ánh đèn mông lung, chiếu soi xuống mặt hồ dưới cầu, cũng tại vị trí này, anh đã nói yêu em, đánh đổi cả một thanh xuân của nhau, bỏ lại nhau trong quãng thời gian sau này. Em cắm từ từ một chiếc tai phone, lắng nghe điệu nhạc mới rồi lại chuyển về bài cũ , rất cũ, mọi thứ kỷ niệm cũ kỹ nay chợt hồi về năm ấy, một thời cuồng nhiệt và yêu thương đến chết đi sống lại. Tình yêu nay hóa thành đá, hóa thành tro tàn trôi qua sông, chìm đắm vào những lần cãi nhau trong dĩ vãng, phút chốc xa xôi.

Tình yêu là thế đấy, người ta đã vượt qua bao nhiêu thời gian ở bên nhau đến khô cạn nước mắt, nhưng cũng bỏ lại nhau ở tại một điểm mù nhất định. Nhưng chuyến xe buýt em đi, sẽ rẽ ngang một quận huyện khác, anh xuống đó, còn em ở lại, xa cách dần trở nên lạnh nhạt, chẳng còn mang nghĩa là đi chung, nó là tạm biệt. Lời tạm biệt không bao giờ gặp lại nhưng tại sao người ta lại không gọi là “vĩnh biệt”, là vì chúng ta sẽ gặp lại nhau, trên cương vị của một sự ngẫu nhiên nào đó mà thôi.

Nhấp nháy trong ánh mắt em ngày hôm qua, anh vẫn ngồi cạnh em trên chuyến xe cuối cùng, nắm tay em thật chặt, đưa bờ vai nhỏ gầy gò cho em dựa, vậy mà hôm nay sao chỉ còn mình em, người em yêu hiện tại không đi xe buýt, thế là đi xe buýt chuyến cuối này em lại nhớ đến anh. Nhớ theo kiểu kỷ niệm, chẳng còn tình yêu.

Người và ta, ta và người, hai khái niệm mang trái nghĩa trái nghịch nhau, như một chân lý đối chiếu một chân lý. Ví như tình yêu và sự kết thúc, hai hoàn cảnh khác nhau tạo nên những dư vị cảm xúc khác nhau, nhất là khi lúc băng tan, người ta cầm băng trong tay vừa lạnh vừa ướt, khó chịu lắm. Băng đã tan mà còn hóa thành nước, cảm giác ướt át sau đó thật không dễ chịu. Rồi nước lại hóa chân không, chúng ta chẳng cảm giác được nữa, cứ thế vội quên rằng còn có nhau ngày hôm qua. Chỉ cần điều gì đó thúc đẩy, là chạm vào ký ức về nhau.

Một ngày dài trọn vẹn dành để nhớ tới anh, nỗi nhớ này không mang danh tình yêu, mà nó là hoài niệm. Trong cuộc đời mỗi con người, ai không một lần hoài niệm về ngày trước, mà ngày trước có gì để nhớ, nếu không có tình yêu thì điều gì sẽ là điểm nhấn trong lúc ấy chứ, và em thì đó là anh. Anh chiếm vài năm trong tuổi thọ em, một cuộc yêu không đến cùng, dang dở như những giấc mơ.

Rồi một mai, chúng ta sẽ lại trở về với cảm xúc thường nhật, không còn dành quá nhiều thời gian như trước nhớ đến nhau nữa. Khái niệm mười một giờ mười một phút cũng đắm lại, đôi khi thoáng qua rồi em quên. Chúng ta sẽ chẳng nói với nhau một câu nào cả, chẳng cần hỏi thăm nhau hay chẳng cần dằn vặt nhau, chúng ta đã coi nhau như một một ngọn cỏ tầm thường trong những ngọn cỏ khác. Không phải ngọn cỏ giữa những đám lá khô trước đây nữa, và chúng ta sẽ dành một ngày để hoài niệm dư thừa về nhau mà thôi.

Chẳng liên quan đến nhau trong sự sinh tồn, chẳng liên quan đến nhau trong cả mối quan hệ công việc hay gì khác. Vì thế, nếu một lần nữa có trở lại với dòng sông, đừng bao giờ nhớ đến câu anh từng nói :”Em là thế giới nội tâm trong anh”.

Khung giờ mang tên anh, nếu hôm nay em cảm thấy lặng yên, thì hôm đó là ngày em quên bẵng đi việc xem đồng hồ .

Bây giờ và mai sau, chúng ta hãy có trách nhiệm với thứ tình yêu mới, chỉ là dành một chút thời gian nhớ về ngày xưa, thoáng qua hình ảnh nhau chút thôi nhé anh. Đừng bao giờ coi ai là tất cả, cũng như em với anh đã từng.

Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về ?

Cultural Perspectives Vùng: Redfern. Phone: 0431 646 710
Xem thêm

Article sourced from GUU.

Original source can be found here: https://guu.vn/dung-coi-ai-do-la-tat-ca-vi-roi-ai-cung-tro-thanh-nguoi-da-tung-thuong-G54pOuZ6zKPnc.html