Nếu còn vấn vương người này, sao còn thề hẹn cùng người kia?
Có những người, biết rõ bản thân chưa quên được chuyện cũ, người cũ. Ấy vậy mà, đã vội vã nói lời yêu một cách ráo hoảnh cùng người con gái khác, trao cho họ thứ niềm tin mơ hồ, vô tình khiến họ hạnh phúc trong ảo giác, đó là thứ tình yêu tạm bợ và bi thương nhất trên đời. Thế nên, ngay tại khoảnh khắc tương ngộ, tôi biết rõ người còn day dứt chuyện tình đã úa màu năm xưa, nhưng vẫn cố chấp cưỡng cầu tình yêu này, tự trấn an mình rằng rồi thời gian và sự chân thành nơi tôi sẽ cảm hóa được trái tim người. Rốt cuộc, giữa hai chúng ta, là ai sai? Người cố chấp, kẻ hai lòng.
Người từng nói, quá khứ đã qua hãy để cho nó qua đi, bởi chúng ta luôn sống cho hiện tại, cho tương lai, sống cho sự lựa chọn của bản thân. Người cũ, chuyện cũ, hãy gấp nó lại vào một trang sách, để bụi thời gian xóa mờ kỷ niệm. Tôi đã tin tưởng câu nói ấy một cách ngờ nghệch, rằng hiện tại của người là tôi, không ai khác ngoài tôi, rằng trái tim người đã thôi nhung nhớ cô gái ấy.
Người từng nói, sẽ che mưa chắn gió cho tôi suốt quãng đời còn lại, dìu bước tôi qua những sóng gió bão bùng. Rốt cuộc, là tự tôi đa tình, tự tôi ngộ nhận tình yêu mà người dành cho tôi, nó không thuần khiết như tôi tưởng, giây phút người nói ra những lời hứa hẹn, những câu chờ trăm năm, lại có ngày chính người mang đến bao cay đắng tủi hờn, chà xát lên trái tim tôi những vết sẹo dài nhức nhối.
Người sẵn sàng bỏ mặc tôi để đến bên cô ấy, sẵn sàng buông những lời dối trá để vui vẻ cùng cô ấy. Dùng những giọt nước mắt của tôi để đánh đổi lại nụ cười viên mãn như chẳng hề có chút tội lỗi nào, chạnh lòng nghĩ về quãng thời gian hạnh phúc hai ta cùng vun vén, chỉ biết cười chua chát cho nghịch cảnh trớ trêu này. Có lẽ tôi chỉ là cô gái qua đường thay thế cho mối tình chưa nguôi của người, chỉ là một kẻ vô duyên vô cớ khỏa lấp đi nỗi cô đơn trống hoác của người. Đến khi tình đủ ấm, cô gái ấy trở về, người không một phút giây suy nghĩ, vội vã nói câu ly biệt, chẳng đoái hoài tôi buồn khóc hay sầu khổ, cứ thế mà quay đi không một lần ngoái đầu nhìn lại ánh mắt bi thương của tôi.
Tôi chỉ là kẻ đến sau, hong khô giọt nước mắt nóng bỏng của người vì chuyện cũ, dùng toàn bộ sức lực yếu ớt của mình để xoa dịu nỗi đau quá khứ của người, chừng ấy thanh xuân, chừng ấy tình yêu của tôi vẫn không đủ để xóa nhòa đi đoạn hồi ức đó. Nếu còn vấn vương người này, sao còn thề hẹn cùng người kia?
Là tôi sai khi để chấp niệm cắm rễ trong trái tim mình, như vực thẳm sâu hun hút nhấn chìm mối nhân duyên bạc bẽo này. Suy cho cùng, cuộc đời chỉ cho phép chúng ta gặp gỡ vài ba năm, bén duyên ở một thành phố, rồi vĩnh viễn rời xa nhau. Người hãy cứ hạnh phúc với sự lựa chọn ấy, khi nhẫn tâm đẩy tôi trở thành vai phụ trong chính câu chuyện cuộc đời mình. Cảm ơn người đã cho tôi biết thế nào là yêu đến khắc cốt ghi tâm, là cố chấp đến cùng đường lạc lối. Sau bao nhiêu thương tổn vụng dại ấy, đời này, chỉ mong đừng gặp lại!
Article sourced from GUU.
Original source can be found here: https://guu.vn/dung-voi-va-noi-loi-yeu-khi-chua-quen-nguoi-cu-iMnIffnIjHtk9.html