Mấy ai may mắn nắm tay mối tình đầu đi đến cuối con đường?
Tôi tự lấy làm lạ, ai sống trên đời này mà chẳng một lần sai, một lần lầm lỡ hay nhiều hơn thế nữa. Vì nguyên cớ gì chúng ta phải để những tan vỡ của quá khứ, những mối tình đã qua đáng lẽ phải trôi vào dĩ vãng mà ám ảnh hiện tại, kìm hãm bước chân ta đến với một người mới? Ở cái tuổi thanh xuân còn mơ mộng, mấy ai có thể may mắn nắm tay đi đến cuối con đường với mối tình đầu của mình? Khi còn trẻ, ta bồng bột và ngây thơ, ta đánh mất người, người đánh mất ta, chúng ta làm tổn thương nhau âu cũng là chuyện thường tình. Nếu tuổi trẻ không có những dại khờ, những lần trót thương lầm trao lỡ thì chúng ta mãi mãi sẽ không trưởng thành, không thể thấu hiểu hết mùi đời, vị tình. Bởi lẽ đó, cho dù thế nào chúng ta cũng tuyệt đối đừng tự giam mình trong hố sâu của những mối tình cũ, bao tháng ngày ta khổ sở, rơi lệ vì yêu. Gạt nước mắt, ngẩng đầu lên cao dù là ngày hay đêm mặt trời và mặt trăng vẫn ở đó soi sáng con đường chúng ta đi. Dù trước và sau khi yêu một ai đó ta có là kẻ vô cùng yếu đuối, sau tất cả ta cũng phải yếu đuối trong mạnh mẽ.
Đi qua mối tình đầu đầy nước mắt, thay vì tìm người để yêu tôi tự yêu lấy bản thân mình, bắt đầu lại tất cả, tựa như chưa từng yêu, tựa như chưa từng có bất kì mối tình nào trong đời. Dẫu tuổi thanh xuân còn đó hay đã qua, tôi vẫn mang theo lối suy nghĩ đơn giản như ngày nào: “Yêu nhầm người thì cứ xem như chưa từng yêu, tự bản thân rút ra kinh nghiệm, tự thấu hiểu và trưởng thành hơn. Nhưng đừng bao giờ nghĩ rằng lỡ yêu lầm người thì mai này sợ yêu và không dám yêu nữa, bởi dù thế nào tình yêu đến với thế gian này luôn với một vẻ đẹp đầy thiện chí.”
Article sourced from GUU.
Original source can be found here: https://guu.vn/du-co-the-nao-cung-dung-so-tinh-yeu-Oc53O8SFp1nms.html