Khi buồn, mọi người thường làm gì?
Khi buồn, mọi người thường làm gì?
Với tớ, khi buồn, tớ thường muốn “uống”. Nhưng không phải là uống rượu táo mèo, chuối hột, nốc hết mà không quan tâm gì. Tớ chọn cocktail – dịu dàng, êm ái, đủ để làm tớ chếnh choáng, không đủ để gục ngã. Bình thường, một ly là vừa đủ. Nhưng khi nỗi buồn nặng nề, tớ sẽ uống hai, ba ly – không để quên đi, mà để cảm nhận từng chút một.
Ly đầu tiên, luôn bị cảm xúc lấn át. Từng ngụm cocktail, từng ký ức hiện lên – rõ ràng, gặm nhấm tớ từ từ, nhấn chìm tớ trong những điều tớ muốn quên. Khi bước vào quán, tớ nghĩ đơn giản: “Mượn chút gì đó để giải sầu”. Nhưng càng cố nén cảm xúc, càng uống những ngụm lớn, ký ức lại hiện rõ hơn, từng câu chuyện cũ, từng lời chưa kịp nói, từng niềm vui đã phai – tất cả hòa vào vị đắng ngọt của ly cocktail.
Ly thứ hai, nỗi buồn dịu đi một chút. Tớ bắt đầu thở, bắt đầu cảm nhận chúng thay vì trốn chạy. Từng ký ức, từng câu chuyện, không còn khiến tớ quặn lòng như trước. Ly cocktail giờ giống như một tấm gương, phản chiếu lại tất cả những gì tớ từng trải qua, từng sai lầm, từng mất mát, nhưng cũng từng hạnh phúc. Từng ngụm, tớ cảm thấy một chút nhẹ nhõm – nỗi buồn không còn là gánh nặng, mà là một phần của chính mình, một thứ cảm xúc mà tớ học cách sống cùng.
Ly thứ ba, là lúc tớ thấy nhẹ nhõm hơn cả. Ly cocktail không làm tớ quên đi nỗi buồn, mà giúp tớ buông xả và chấp nhận. Từng ký ức cũ, từng vết thương trong lòng, giờ đây đều hòa thành một bản nhạc dịu dàng, không còn dồn nén, không còn làm tớ đau nhói. Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Từng bước đi trên phố về nhà, tớ nhìn dòng người qua lại, ánh đèn vàng lấp lánh trên mặt đường ướt sau cơn mưa. Tớ thấy lòng mình dịu lại. Nỗi buồn không biến mất, nhưng tớ đã học được cách đối diện, cảm nhận và đi tiếp. Một nỗi buồn chưa qua, nhưng tớ đã biết cách để nó không còn làm tớ gục ngã, mà trở thành một phần của ký ức, một phần của trải nghiệm và trưởng thành.
Tớ mỉm cười – không phải để che đi nỗi buồn, mà để công nhận rằng tớ đã đi qua nó, và rằng, cuộc sống vẫn tiếp tục dịu dàng, vẫn đầy sắc màu riêng. Từng ly cocktail ấy không chỉ là thức uống, mà là người bạn âm thầm, giúp tớ lắng lại, đối diện cảm xúc và hiểu rằng, đôi khi nỗi buồn chỉ cần một chút thời gian, một chút kiên nhẫn và một chút dịu dàng để trôi qua.
Và khi đêm buông xuống, tớ biết rằng, sẽ còn nhiều ly cocktail nỗi buồn khác, nhưng tớ không còn sợ hãi chúng nữa. Bởi vì tớ đã học cách đứng yên, thở thật sâu, và bước tiếp, với trái tim dịu dàng hơn, và với ánh mắt sáng hơn một chút – đủ để nhìn thấy niềm vui và bình yên ngay cả giữa những ngày u tối.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/ly-cocktail-cua-ky-uc-nw249335.html