Khi anh và Thuần gặp chị ở bệnh viện, thì chân anh đã bị cưa tới gối, đang vô những đợt hóa trị cuối cùng. Tóc anh đã rụng sạch, nhìn quen mắt nên cũng không còn thấy buồn cười xót xa.

Ảnh minh họa

Thậm chí, vào những giây phút hiếm hoi hai vợ chồng âu yếm nhau, Thuần dịu dàng bảo, sau này khỏe rồi anh cứ tiếp tục chơi model trọc như thế này, anh nhé. Nhìn cũng hay lắm, hợp với nét mặt cương nghị và đôi mắt sáng của anh vô cùng.
Thuần dụi đầu vào ngực anh, len lén giấu những giọt nước mắt chỉ chực chờ tràn ra, rơm rớm. Cái "sau này" đó mới mong manh mơ hồ làm sao! Thuần yêu anh vô ngần, Thuần sợ anh thấy mình khóc. Anh vẫn khen Thuần rất ý nhị rằng, vợ anh không đẹp sắc nước hương trời nhưng vẻ mặt tươi tắn đáng yêu lắm, nhớ luôn giữ nụ cười của em, Thuần nhé.
Nhưng Thuần cười sao nổi khi tai ương ở đâu bất ngờ ập xuống cuộc đời của anh thế này kia chứ. Mới hôm nào đây thôi, anh còn là người đàn ông lành lặn, rắn rỏi, đẹp trai của Thuần, ra đường vô số các em ngưỡng mộ ngoái nhìn. Thuần vẫn tâm niệm rằng, có được anh là một hạnh phúc và may mắn vô biên của cuộc đời Thuần. Bởi Thuần biết mình chẳng có gì, nhan sắc thường thường, cái nghề thợ may của Thuần cũng vô cùng tầm thường an phận. Vậy mà anh đã chọn Thuần, giữa bao nhiêu người vây quanh. Anh bảo, cưới vợ hiền ngoan để lo toan trong ngoài, chứ đâu phải để mang đi khoe khoang thành tích mà cần phải rực rỡ hơn người. Như Thuần, là đủ để anh hài lòng rồi.
Một người đàn ông bản lĩnh, giỏi giang, tràn đầy dự định như anh, giờ nằm bẹp trên giường với chân trái đã bị tháo khớp tới gối, thành một vết sẹo tròn như miếng vải bị may lại, bít bùng, xấu xí. Thuần đau tưởng như ai cầm dao cứa vào chân mình không gây tê gây mê gì cả khi y tá đẩy anh nằm thiêm thiếp trên băng ca ra ngoài, sau ca mổ tháo khớp dài đằng đẵng trong nỗi lo sợ khiếp hãi của Thuần.
Những ngày đầu quả là khó khăn với cả hai. Anh điên cuồng và thất chí, cái gì cũng muốn cầm quăng đi, không hài lòng. Anh quát mắng Thuần không tiếc lời. Anh không sao chấp nhận được cái việc vịn vào cây nạng mà chầm chậm lê từng bước khổ sở. Anh không quen nổi ý nghĩ, mình đã thành một thằng đàn ông tàn phế mất rồi. Ôi, chân tôi, chân tôi. Thường trực trên môi anh là câu rên rỉ đau đớn khó tin ấy.
Thuần cũng không quen với hình ảnh anh hung hăng và dữ tợn. Thuần vẫn thấy anh nhẹ nhàng chừng mực, ăn nói lịch sự với Thuần, đôi lúc anh còn cảm ơn, xin lỗi Thuần nữa kia. Nên Thuần choáng váng khi anh ném tung bịch bánh ngọt Thuần vừa mua về, anh hất đổ tô cháo Thuần nấu với lý do đáng buồn rằng "nhìn chỉ muốn ói". Thuần tủi thân và buồn biết chừng nào. Cô lẳng lặng thu dọn, môi cắn chặt với ý nghĩ là, mình không khóc, không được khóc, không được để anh ấy thấy nước mắt của Thuần vào lúc này được. Đây là lúc mà anh dựa vào Thuần nhiều nhất, Thuần phải cứng rắn lên, đó không phải tâm tính anh, chỉ là do sự tuyệt vọng đột ngột giáng xuống làm anh thay đổi nhất thời mà thôi.
Đồ đạc lần lượt biến mất trong căn nhà của hai vợ chồng Thuần, theo những đợt hóa trị triền miên. Cái tổ ấm mới toanh của vợ chồng Thuần mới gom góp chẳng được bao lâu, nay buộc phải gỡ dần từng món để mong giữ anh lại bên Thuần. Thuần không tiếc, nhưng thâm tâm Thuần bắt đầu manh nha một nỗi sợ sẽ có tận cùng nào đó, khi Thuần lén lút anh bán đi chiếc xe máy, rồi đến chiếc laptop, vật bất ly thân của anh.
Lũ lượt cũng đến đôi bông tai của Thuần, cái máy ảnh anh tặng Thuần hồi sinh nhật cũng đội nón ra đi. Thuần được gọi riêng ra, để thông báo rằng, anh phải tiếp nhiều chai thuốc nữa, mới hy vọng mong manh rằng có thể chặn đứng căn bệnh ung thư xương đã bắt đầu nhen nhún di căn rồi. Thuần nhìn vào đôi mắt vị bác sĩ vẫn theo bệnh án của anh nào giờ, mạnh mẽ gật đầu rằng đã hiểu, lòng Thuần đã quyết lắm rồi.
Chai dịch truyền được bọc kín trong một cái túi vải màu tối, ngay cả sợi dây truyền cũng được luồn trong mớ vải bùng nhùng nối từ cánh tay anh lên tận cây treo. Thứ thuốc cần tránh sáng. Giống như anh, cũng ngày một sợ ánh sáng mặt trời. Anh đã cam phận hơn, hay những ngày vùng vẫy đã làm anh mỏi mệt, nên anh nằm đó, rũ rượi, khác hẳn người đàn ông nào giờ Thuần biết. Thuốc vào, anh bỏ ăn, suốt ngày nôn nao dọa ói. Mọi thức lặt vặt Thuần mang vào đổi bữa cho anh đều bị từ chối. Anh từ chối cả những cuộc thăm nom của bạn bè, anh cười, nụ cười xa lạ, rằng không muốn gặp ai cả. Thế thôi. Anh từ chối cả những ân cần của Thuần mất rồi. Chính trong những ngày ấy, Thuần quen với chị.
Chị cũng vào nuôi người bệnh như Thuần, một người thân nằm kế bên giường anh, một vết mổ nhỏ ở mắt cá, một hứa hẹn rằng sẽ đi lại bình thường, yên ổn. Chị có vẻ hơn Thuần vài tuổi, da trắng nõn nà, những ngón tay dài, thon nhỏ đến đáng mơ ước. Chị mặc một chiếc áo màu nâu, tóc vấn cao, để lộ cần cổ trắng ngần. Chị buồn bã dành cho anh cái nhìn vừa ngạc nhiên vừa thương cảm. Chị vỗ vỗ nhẹ nhẹ lên tay Thuần như chia sẻ nỗi vất vả cực nhọc. Chị mang đến bên Thuần cảm giác được hiểu và an ủi. Ở hành lang bệnh viện, Thuần khóc với chị, tự nhiên, tức tưởi, như với một người thân.
Mấy trái quýt xanh chị mang vào, đã cứu rỗi Thuần.
- Quýt này, em lột vỏ đưa anh ấy, tinh dầu quýt ngửi vào sẽ làm cho bớt buồn nôn, dễ chịu hơn.
Đơn giản vậy thôi, mà Thuần không biết. Mùi tinh dầu trong vỏ quýt thơm tỏa ra nồng ấm căn phòng, át đi mùi thuốc dễ sợ, giúp người bệnh lúc vô thuốc đỡ nôn nao khó chịu. Thuần cứ nhớ mãi hình ảnh anh nằm cắn răng với cái vỏ quýt trên tay. Thấy Thuần nhìn, anh gắng gượng cười, có lẽ vì sợ cô xót lòng mà bật khóc... Bệnh viện dường như bớt u ám, khi anh đã trả lời lại vài câu hỏi thăm của chị.
Những chuyện trò dường như đã giúp anh lạc quan hơn. Sách chị mang vô, anh chăm chú đọc. Bánh Thuần mua vào, anh đã muốn ăn. Những buổi Thuần ra ngoài mua thêm đồ dùng về, từ ngoài hành lang, có khi Thuần còn nghe được tiếng anh cười, sau câu nói pha trò nào đó của chị. Thuần mừng quýnh quáng, cảm ơn chị tâm lý, biết ý người bệnh. Anh im lặng đè nén cơn đau vật vã khi vô thuốc, không la hét mắng mỏ Thuần nữa. Có lẽ anh ngại với chị, da trắng, áo nâu, tóc vấn cao đang dịu dàng chăm sóc người nhà bên cạnh.

Chị nhiệt tình giúp Thuần vài việc vặt, nhẹ nhàng đưa lời động viên khi anh giở chứng không ăn hoặc muốn bỏ cữ thuốc tối.
- Vợ anh cực nhiều rồi, chịu khó nuốt vài miếng cho cô ấy vui.
Thuần nhìn sang chị, rưng rưng. Người phụ nữ hơn mình có vài tuổi mà tự tin, từng trải và thân thiện đáng yêu biết chừng nào. Thuần chẳng hiểu sao cảm giác yên tâm hơn khi có bóng chị. Như một chỗ dựa mà ông trời bất ngờ mang đến bên vợ chồng Thuần. Anh nhìn sang Thuần, ánh mắt xa vắng buồn bã. Rồi anh cũng không phản ứng gì, ngoan ngoãn nuốt khi Thuần tranh thủ đút anh thêm vài muỗng cháo.
Thuần đưa anh về, rồi lại nhanh chóng quay lại bệnh viện. Những đợt vô thuốc đớn đau và tăm tối không ngừng đeo bám hai vợ chồng Thuần. Lần này, Thuần không còn gặp chị ở bệnh viện nữa. Một mình Thuần chống chọi với nỗi sợ hãi tuyệt vọng cùng anh. Những đêm dằng dặc, Thuần bắt gặp anh đăm đăm nhìn sang phía cuối giường bên cạnh, chỗ ngày xưa chị thường hay ngồi. Người nhà chị đã yên lành xuất viện rồi. Những đêm bệnh viện hoang mang và nhỏ bé. Thuần sợ. Khi anh thiêm thiếp ngủ vì đau, vật vã muốn nôn ói, những trái quýt xanh bóng kia đã được Thuần lột vỏ, tinh dầu tỏa ra nồng nàn, gợi nhớ…
Anh bình thản nhắc Thuần nhắn tin cho chị. Chỉ vậy thôi, nhắn gì thì anh không nói. Thuần bật điện thoại của anh lên, lâu lắm rồi cả hai không còn xài chung chiếc điện thoại này nữa, vì qua mấy ngày đầu đột ngột, cuộc sống cuốn tất thảy đi ngang, còn ai quan tâm đến anh và Thuần đang vật lộn với bệnh tật mỗi ngày ở cái bệnh viện lúc nào cũng quá tải này. Nên điện thoại hết pin, Thuần cũng không buồn sạc. Thuần cũng không có số riêng. Mọi cái của Thuần đều từ anh mang đến. Thuần mãn nguyện và vui lòng khi cũng được là một sở hữu của anh.
Tin vừa gởi đi, là điện thoại đổ chuông dồn dập. Chị hỏi thăm anh. Chị mong anh chóng khỏe. Chị hỏi thăm Thuần. Chị mong Thuần vững vàng lên. Thuần nghẹn lời, nhưng không dám khóc. Tại sao một người phụ nữ không phải thân thích, chỉ vài ngày quen biết ngắn ngủi, lại có thể tác động đến vợ chồng Thuần nhiều đến vậy? Anh hình như vui, ăn được chút gì đó…
Đêm, Thuần không ngủ, đăm đăm nhìn người đàn ông một chân chỉ còn tới gối, như thể cố gắng lưu giữ hình ảnh này vào trong lòng mình. Tại sao lại là anh ấy, tại sao số phận lại khắc nghiệt với hai vợ chồng Thuần đến thế này?
Bác sĩ nói, căn bệnh đã di căn đi lên. Phải tháo khớp thêm, lần này là tới tận háng, hết khớp chân luôn. Ngày mai. Phải rồi, ngày mai, Thuần sẽ lựa lời để thông báo với anh cái tin này, sẽ nói với anh rằng, dù có thế nào đi nữa, Thuần vẫn luôn yêu anh. Yêu sùng bái, yêu anh vô điều kiện. Thuần mong là anh hiểu và tin ở Thuần. Rồi sẽ ổn thôi, ổn thôi mà.
Thuần ngước nhìn lên, mong một vì sao rơi để ước. Đêm bệnh viện mênh mông, và phận người nhỏ bé đến tuyệt vọng.

***

Ròng rã thế, để giờ anh nằm đây, trong căn nhà nhỏ nhìn ra quốc lộ của hai vợ chồng. Một chân đã mất hẳn. Anh vẫn lạc quan và tin tưởng ở Thuần. Anh chỉ có hay nhắc Thuần nhớ mua quýt. Những quả quýt xanh mà khi chạm tay vào, Thuần vẫn hay bắt gặp anh tần ngần đâu đó. Thuần cảm thấy yêu cái hương quýt nồng nàn, gợi nhớ. Cô có tiếc gì với anh, so đo tính toán gì với anh nữa đây, bây giờ. Những đêm dài, Thuần không ngủ. Thuần thức canh giấc cho anh. Thuần ngắm anh say mê không chán. Thuần muốn những hình ảnh về anh còn mãi, còn mãi. Bà con thân thích lần lượt qua thăm anh. Họ ái ngại nhìn Thuần, đảo mắt quanh cái nhà đã chẳng còn chút gì có thể bán được. Họ xì xầm chỗ này có thể đặt bàn thờ, chỗ kia có thể… Thuần gạt đi, nói to, như hụt hơi rằng, làm ơn đi, đừng có bàn mấy việc tào lao đó ở đây được không? Được không? Xin mọi người về đi, về đi cho anh ấy nghỉ…
Những ngày này, anh hay nhắc chị. Bâng quơ rằng, đừng để chị phải bận lòng. Chị ấy đã quá tốt với chúng ta rồi. Đợi anh đi đã. Thuần nức nở bụm miệng anh, đừng nói gở như thế anh ơi, em sợ. Em sợ lắm.
Thuần giấu anh, âm thầm mở điện thoại. Chị hốt hoảng bảo, trời ơi, sao tình hình lại xấu tệ đi nhanh như thế hở Thuần. Chị đang bận quá, để xem, để chị thu xếp. Tội nghiệp anh ấy, tội nghiệp em. Chị thương em quá Thuần ơi.
Qua điện thoại, chị khóc, lặng lẽ. Thuần cũng khóc. Nước mắt của hai người đàn bà vốn chẳng ruột rà quen biết, mà cùng rơi xuống, lặng lẽ, đắng đót. Thuần muốn bảo chị rằng, hãy thu xếp nhanh nhanh lên, chị nhé. Em e rằng không kịp mất chị, chị ơi. Anh ấy vẫn luôn nhắc chị. Em xin chị đấy. Nhưng rồi Thuần im lặng, chỉ khẽ "dạ" rất nhỏ mà thôi.
Buổi sáng ngày anh đi, chị vẫn chưa đến. Thuần cảm nhận được sự chia cách đang ở gần bên, gần lắm. Anh dường như vẫn đang lắng nghe từng âm thanh xa xa từ phía ngoài lộ vọng vào, đôi mắt anh vẫn mở to nhìn Thuần. Thuần thắt lòng thương anh, thương mình, cô không cam lòng bất lực trước sự chờ đợi của anh. Thuần bỏ anh nằm đó, một mình, vụt chạy ra ngoài, hướng về phía tiệm cắt tóc, làm đẹp đầu hẻm. Thuần phải làm gì, cô cũng chưa biết, nhưng Thuần và anh cùng không thể nào chịu đựng thêm được nữa rồi…

***

Cửa mở ra, kèm theo chút hơi gió hanh hao là hình ảnh của chị, trong chiếc áo màu nâu nhạt, tóc vấn cao, để lộ cần cổ trắng ngần. Anh chăm chú nhìn chị, đôi mắt dường như cũng đôi chút tỉnh táo. Cuối cùng thì chị cũng đã đến. Chị không nói gì, lặng lẽ đến bên giường anh, mở chiếc túi nhỏ mà vợ anh hay dùng, lấy ra mấy trái quýt xanh. Chị lột vỏ, dịu dàng đưa tận tay anh. Hương quýt nồng nàn, gợi nhớ. Anh mỉm cười. Chị chủ động nắm lấy bàn tay anh, đan những ngón tay vào tay anh. Tay chị rất quen thuộc, ấm áp y như tay vợ, vẫn hay đan tay vào anh trong vô số những đêm không ngủ sau này.
Anh nhắm mắt lại, bình yên và mãn nguyện. Thuần nhẹ nhàng và chầm chậm đặt bàn tay anh lên ngực. Bàn tay ấy vừa vĩnh viễn xuôi xuống, xa Thuần. Đời này, kiếp này, bàn tay ấy đã bỏ Thuần mà đi. Nhưng Thuần không có gì phải hối tiếc hay ân hận. Thuần đã dùng hết sức mình để trả lại ân tình của anh. Những năm tháng ngắn ngủi được làm người đàn bà của riêng anh, người đàn ông tuyệt diệu mà Thuần vẫn luôn tự nhủ, anh sinh ra đâu phải dành cho mẫu phụ nữ tầm thường như Thuần. Thuần hạnh phúc biết bao khi có anh trong đời, dù những dịu ngọt đan xen với đắng đót của người vợ trẻ vẫn còn nguyên vẹn trong giây phút này…

Thuần đưa tay gỡ mái tóc giả, quẹt ngang má, lau những giọt nước mắt vừa tràn ra không cách gì ngăn được. Phấn ở ngoài tiệm vừa đánh lên mặt, lên cổ để da Thuần được trắng ngần như chị, giờ tan theo những giọt nước mắt, trôi xuống, trôi xuống. Trong đau đớn cùng cực, Thuần vẫn nghe hương quýt gần bên nồng nàn, gợi nhớ...

Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về Giáo dục?

Williamstown High School Vùng: Williamstown. Phone: 9393 9039
Xem thêm

Trường có truyền thống về các chương trình học thuật, âm nhạc, thể thao và nghệ thuật.