Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
Mấy tháng trôi qua kể từ ngày mẹ mất, giấc ngủ trở thành điều xa xỉ với nó. Mỗi ngày, sau khi hết giờ dạy trên lớp, nó trở về nhà, lặng lẽ dọn dẹp, nấu nướng như một thói quen. Xong xuôi, nó bật đèn sáng trưng, thu mình trên chiếc ghế sofa giữa căn nhà rộng lớn, trống trải đến tận 4 giờ sáng. Chỉ khi nghe tiếng xe ôm văng vẳng ngoài đường, nhận ra vẫn còn hơi người qua lại, nó mới tắt đèn, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ chắp vá trước khi chuông báo thức kéo nó trở lại vòng quay ngày mới. Cứ thế, ngày qua ngày, nó gầy rộc đi, đôi mắt trũng sâu, dáng vẻ hao gầy như thể cả sức sống cũng tan theo nỗi mất mát chưa nguôi.
Nó là con út trong một gia đình đông con, nơi có đến 11 anh chị em. Cha mất sớm, anh chị lần lượt lập gia đình, mỗi người một ngả. Có người làm ăn phát đạt, nhà lầu xe hơi đủ đầy, nhưng cũng có người vẫn chật vật mưu sinh. Cuối cùng, chỉ còn nó ở lại bên mẹ. Thời xuân sắc, nó được không ít chàng trai làm trong ngành công an theo đuổi. Thế nhưng, vì cha từng là lính Ngụy, con đường phía trước bị ngăn trở, nó đành từ chối tất cả.
Mẹ nó thương nó vô cùng, hai mẹ con lúc nào cũng quấn quít bên nhau. Nhìn con gái đã ngoài 30 mà vẫn chưa yên bề gia thất, lòng bà càng thêm trĩu nặng. Bà khuyên nó cứ lấy chồng đi, ai cũng được, dù là người từng qua một lần đò cũng chẳng sao, miễn là có một tấm chồng, sau này còn có con cái chăm sóc tuổi già. Nhưng nó lại không nghĩ vậy. Nó vốn kén chọn, tin rằng nếu không gặp được người thực sự phù hợp, thà ở một mình còn hơn.
Lúc nó 35 tuổi, mẹ nó mắc bệnh tiểu đường. Các con dù cố gắng chạy chữa nhưng tuổi già không chừa ai, bệnh tình ngày một nặng thêm. Cuối cùng, mẹ nằm liệt giường. Từ đó, một tay nó chăm sóc mẹ, lo từng bữa ăn, tắm rửa, xoa bóp mỗi khi mẹ đau nhức… Không một lời than vãn, không một lần chối từ vì mẹ là cả thế giới của nó. Anh chị em nó cũng về thăm mẹ, nhưng chỉ quây quần trò chuyện đôi ba tiếng rồi ai nấy lại ra về, để mặc nó ở lại chăm sóc mẹ. Lâu dần, nó cũng quen với cảnh ấy, dù không ít lần cảm thấy kiệt sức.
Mẹ nó chống chọi với bệnh tật suốt ba năm liệt giường trước khi trút hơi thở cuối cùng. Nỗi mất mát khiến nó đau đớn tột cùng, cảm giác cô đơn bao trùm lấy tâm hồn. Khi còn sống, mẹ từng nói sẽ chia căn nhà thành hai phần: một phần dành cho nó, phần còn lại cho mười anh em khác. Nhưng tất cả chỉ là lời nói, không có bất kỳ di chúc nào ghi lại sự phân chia này.
Nó tiếp tục sống trong căn nhà mẹ để lại, tự tay quán xuyến mọi việc thờ cúng. Ngày qua ngày, nó vẫn đều đặn làm công việc dạy học, cuộc sống trôi qua một cách êm đềm. Vốn là cô gái xinh đẹp, hoạt bát, quen biết rộng, nó được nhiều người mai mối, giới thiệu cho không ít đối tượng. Nhưng nó chẳng mảy may để tâm, tự nhủ mình đã qua cái tuổi nghĩ đến chuyện chồng con. Với nó, cuộc sống hiện tại đã đủ đầy, an yên—ở một mình lại hóa ra nhẹ nhàng, tự do hơn.
Trong một buổi giao lưu với các anh chị trong ngành bộ đội, nó được giới thiệu với một anh chàng độc thân hơn nó 10 tuổi. Vốn có tửu lượng khá, nó nâng ly hết người này đến người khác, chẳng buồn để ý đến đối phương. Anh chàng kia cũng cao ráo, điển trai, nhưng lại kén chọn chẳng kém gì nó. Trải qua bao nhiêu lần mai mối, anh ta đều lắc đầu. Còn nó, ngoài những tiếng cụng ly giòn tan và những lần cạn ly đầy hào sảng, dường như chẳng để lại ấn tượng gì đặc biệt trong mắt anh. “Vậy là xong một buổi gặp mặt,” nó thầm nghĩ.
Hai tháng trôi qua, giữa nó và anh hoàn toàn không có bất kỳ liên lạc nào. Cứ ngỡ mọi thứ đã chấm dứt, nhưng rồi một ngày, anh bất ngờ nhắn tin cho nó. Tò mò, nó tìm hiểu và biết rằng anh bị bạn bè tác động, nghe họ kể bao điều tốt đẹp về nó. Chính những lời ấy khiến anh mềm lòng trước một cô gái hiếu thảo, hết mực chăm lo cho mẹ già.
Nó tìm hiểu về bạn trai và biết rằng anh là con một trong một gia đình trung lưu miền núi. Anh đang là tài xế trong quân đội, cũng chẳng làm chức vụ cao sang gì. Tuy nhiên, cha mẹ đã để lại cho anh một lượng đất đai đáng kể. Không chỉ dựa vào gia sản, anh còn là người chăm chỉ, biết chắt chiu từng đồng, nên cũng tích lũy được một khoản khá vững vàng. "Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.
Nó nhờ vợ chồng người chị gái lớn nhất đứng ra làm chủ hôn và lo liệu mọi việc cho đám cưới. Ngôi nhà nơi nó đang ở được chọn làm địa điểm để tiến hành các nghi thức rước dâu. Và từ đây, sóng gió gia đình bắt đầu nổi lên. Lo sợ vợ chồng nó sẽ chiếm đoạt ngôi nhà cha mẹ để lại, chín anh chị em còn lại lập mưu đẩy nó ra khỏi nhà trước khi hôn lễ diễn ra. Giữa cơn sóng ngầm ấy, chỉ có người chị cả đứng về phía nó. Nhưng thực ra, chị ta chẳng hề tốt đẹp gì. Mục đích của chị là muốn mua lại căn nhà này, nên nếu đứng về phía nó, chị sẽ có cơ hội ưu tiên mua trước. Trong số chín người còn lại, có một người chị kế nó cũng đang nhắm đến căn nhà ấy, chỉ chờ thời cơ ra tay.
Mỗi ngày, chín anh chị em thay nhau kéo đến, không ngừng chửi bới, đe dọa, thậm chí còn muốn động tay động chân với nó. Nhưng nó không phải kẻ dễ bị bắt nạt—vừa có học thức, vừa cứng cỏi—nên đáp trả đến cùng. Có lần, chị Hai vì nợ nần chồng chất, lại bị chị kế xúi giục, đã cầm dây thừng dọa treo cổ ngay trước nhà nếu nó không chịu dọn đi. Chuyện này nằm ngoài dự liệu của nó, khiến nó thực sự hoảng sợ. Cuối cùng, nó buộc phải nhờ đến anh công an gần nhà can thiệp. Thực ra, nó cố tình giấu nhẹm những ngày sóng gió vừa qua. Một phần vì không muốn nhà chồng biết được cảnh anh em tranh giành gia tài, một phần vì muốn giữ cho mọi thứ yên ổn đến khi đám cưới diễn ra—rồi sau đó ra sao tính tiếp.
Đỉnh điểm của cơn sóng gió này nổ ra chỉ một ngày trước lễ cưới. Trên tầng hai, nó lặng lẽ ủi bộ vest cho chồng, trong khi anh ấy ngồi thư thả trên ghế sofa dưới tầng một. Bất ngờ, chị Hai và chị kế lao vào, lời lẽ cay nghiệt trút xuống không ngừng. Nó sững sờ—không ngờ hai người chị ruột lại có thể thô lỗ và cư xử tệ bạc ngay khi có mặt chồng nó. Nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi, nhưng nó gắng gượng kiềm chế, không đôi co, không phản kháng. Nó không muốn chồng chứng kiến một cảnh tượng xấu xí ngay trước ngày trọng đại. Câm lặng cho qua—chỉ cần lễ cưới kết thúc, nó sẽ rời đi, dứt khoát chấm dứt mối quan hệ với những con người tham lam ấy.
Đám cưới diễn ra suôn sẻ, trọn vẹn niềm vui. Bạn bè đến chúc phúc đông đủ, nhưng người thân chỉ có chị cả, còn những anh em khác tuyệt nhiên không thấy bóng dáng, dù thiệp mời đã được gửi đến tất cả. Sau đám cưới, chị cả rộng lòng cho nó tạm trú trong căn nhà thứ hai của chị. Trong khi đó, sau bao toan tính và vận động, chị kế cũng thành công mua lại căn nhà cha mẹ để lại, rồi chia cho mỗi anh em 500 triệu đồng. Trước khi rời đi, nó không quên để lại một lời chúc phúc cay đắng dành cho chị kế—mong chị thật khỏe mạnh, sống lâu để tận hưởng trọn vẹn những gì mình đã gây dựng.
Cuộc chiến bêu xấu nhau giữa nó và chị kế chính thức bắt đầu từ đây. Gặp ai, nó cũng trút hết nỗi uất ức, kể lể không sót một điều về những bất công mà anh chị em đã gây ra cho mình. Chị kế cũng chẳng kém, mỗi lần gặp người quen lại tranh thủ phân bua, cố giành phần đúng về phía mình. Những bí mật gia đình vốn được giấu kín giờ đây lan truyền khắp thị xã nhỏ bé. Có người thương cảm, xót xa cho nó, nhưng cũng không ít kẻ ác ý bảo rằng với người thực dụng như nó đáng phải chịu như thế.
Ở tuổi 39, lo sợ rằng việc mang thai sẽ trở nên khó khăn, nên nó và chồng quyết định gần gũi trước hôn nhân để rút ngắn thời gian chờ đợi. May mắn thay, ngay lần đầu tiên vợ chồng nó đã thành công. Nó tin rằng đó là sự phù hộ của mẹ, giúp nó có một hành trình làm mẹ suôn sẻ. Dù bị anh em ruột đối xử tệ bạc, nó vẫn tìm thấy niềm an ủi lớn lao nơi gia đình nhỏ của mình—người chồng yêu thương và cô con gái bé bỏng, xinh xắn.
Khi con nó tròn đầy tháng, chị kế ghé thăm, mang theo một sợi dây chuyền vàng làm quà tặng. Nhưng nó chỉ lướt qua, chẳng buồn đáp lời. Thời gian trôi, chị kế vẫn đều đặn đến, khi thì mang sữa, khi thì dúi vào tay ít tiền. Vốn thực dụng, nó chẳng thể ghét nổi những món quà ấy. Từ chỗ thờ ơ, nó dần quen với sự có mặt của chị. Nghĩ đi nghĩ lại, nó thầm nhủ: “Đánh kẻ chạy đi, chứ ai đánh kẻ chạy lại.” Thế là nó buông bỏ quá khứ, nhẹ lòng mà thứ tha.
Giờ đây, khi đón chào cậu con trai kháu khỉnh, nó càng cảm nhận sâu sắc hơn sự diệu kỳ mà mẹ đã ban tặng. Vợ chồng nó mua một mảnh đất nhỏ bên con đường yên tĩnh, dựng lên ngôi nhà hai tầng khang trang, ấm cúng. Chồng nó là người đàn ông đàng hoàng, thương vợ, thương con, luôn chu toàn mọi việc trong gia đình. Có lẽ ở nơi suối vàng, mẹ nó cũng đang mỉm cười hạnh phúc, dõi theo những gì tốt đẹp mà nó đang có.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/giong-bao-di-qua-hanh-phuc-lai-ve-nw248325.html