Hôm nay em đã khóc thật nhiều, khóc đến cạn khô nước mắt khi biết rằng, anh vẫn còn yêu người ấy. Em biết mình đã ích kỉ rồi khi trong lòng lúc nào cũng nghĩ, một này anh sẽ quay về bên em, nói lời yêu em và xin lỗi vì anh đã chọn sai người. Nhưng tất cả chỉ là ảo vọng, là mơ tưởng của em mà thôi!
Em đau lòng khi nhận những dòng tin nhắn của anh trong điện thoại: “Hãy quên anh đi, đừng bao giờ nhắn tin cho anh nữa. Cũng đừng bao giờ nói rằng em còn yêu anh. Như thế chỉ làm khổ em mà thôi. Anh đã có người đó và cả đời này anh sẽ thuộc về người con gái đó”. Tim em như bị ai đó bóp nghẹt, trái tim em đau đớn vô cùng. Em không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả được cảm xúc đớn đau ấy lúc này. Em biết, mình vẫn còn yêu anh nhiều lắm!
Ngày anh đến…
…nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng qua nhưng cũng đủ làm tim em ngây ngất. Ấn tượng đầu tiên của em về anh là một người con trai uống rượu như nước lọc. Em không khó khăn trong chuyện đó bởi em biết, anh thật nhẹ nhàng, biết quan tâm và ân cần với mọi người. Và trong giây phút ấy, em nghĩ mình sẽ quyết tâm chinh phục anh!
Em không khó khăn trong chuyện đó bởi em biết, anh thật nhẹ nhàng, biết quan tâm và ân cần với mọi người. (ảnh minh họa)
Rồi chúng ta chơi thân với nhau, anh quan tâm và chăm sóc em ân cần như những người yêu dành cho nhau. Em nghĩ mình đã thắng…Mỗi tối anh đều đến chơi hoặc gọi điện chia sẻ cho em rất nhiều điều. Từ những chuyện thời thơ ấy, chuyện ngày nay, chuyện tương lai anh dự tính thế nào, anh đều nói với em. Em biết, mình đã có vị trí quan trọng trong trái tim anh và em đang chờ đợi…
Nhưng…
1 năm, 2 năm…đã trôi qua, em vẫn là kẻ chờ đợi. Cuộc tình của em chưa có hồi kết, anh cũng chưa một lần hò hẹn chính thức, chưa một lần nói lời yêu em, tỏ tình với em bằng hoa hồng. Vậy mà em cứ hi vọng, chỉ cần chờ là được…Có phải em đã quá tự tin vào bản thân mình, quá tin vào những cử chỉ ân cần anh dành cho em? Phải chăng, anh là người như thế, với ai anh cũng có thể ân cần và nhẹ nhàng?
Em tự đánh trái tim mình, tự dằn vặt mình bằng suy nghĩ “tại sao?”. Tại sao anh lại không yêu em, tại sao anh lại bắt em chờ đợi lâu như thế? Và tại sao anh lại luôn gieo cho em những hi vọng, luôn xuất hiện khi em đã gần quên anh? Em chua chát khi nghĩ về mình, về tất cả những người đàn ông đã tìm hiểu, đã chiều chuộng và quan tâm em. Em từ chối tất cả những ánh mắt săn đón, từ chối tất cả tình yêu của bao người khác chỉ vì em tin một ngày nào đó, anh sẽ thuộc về em!
Em là cô gái thông minh, hiền lành và xinh đẹp. Em là niềm mơ ước của biết bao người, là người mà ai cũng muốn yêu (bạn bè vẫn nói về em như thế) nhưng trước anh em lại hoàn toàn vô nghĩa. Trước anh em lại đánh mất chính mình, lại trở về với vẻ lúng túng, đỏ mặt và ái ngại khi tình yêu không được đón nhận.
Hai năm trôi qua, thời gian quá đủ để cho anh cảm nhận được tình yêu của em dành cho anh thế nào. Nhưng anh vẫn lặng thinh, vẫn không nói lời nào và những cuộc điện thoại hay những lần xuống chơi với em đã thưa thớt.
Lần này, anh và em sắp có dịp hội ngộ. Hai ta sẽ là khách mời trong lễ cưới của người bạn thân. (ảnh minh họa)
…Em lại khóc ướt gối mỗi đêm và thắc mắc vì sao anh không yêu em? Em tự nhủ mình phải quên anh, dù không yêu ai cũng phải xóa bóng hình anh khỏi trí nhớ của mình. Nhưng em không thể làm được vì em càng quên thì lại càng nhớ. Những giọt nước mắt mặn chát trên khóe mi em!
Em sẽ buông tay anh ra…
Em sẽ buông tay anh ra, sẽ đi tìm một tình yêu mới dù rằng điều đó với em là quá khó. Có lẽ hơi ích kỉ với người em yêu lúc này vì tâm trí em không dành chọn cho người ấy nhưng chỉ dùng cách đó em mới có thể quên được anh. Em sẽ dần dần bù đắp lỗi lầm, dần dần bỏ cuộc để anh được tự do, để anh không phải bận lòng vì đã làm cho một đứa con gái như em đau khổ.
Lần này, anh và em sắp có dịp hội ngộ. Hai ta sẽ là khách mời trong lễ cưới của người bạn thân. Em sẽ đưa người yêu em về nhưng xin anh, chỉ một điều thôi, đừng nhìn em bằng ánh mắt âu yếm nữa để em có thể một lần và mãi mãi quên anh!
Theo VNE