Em à, thanh xuân hãy yêu một người xứng đáng
Em còn trẻ, thanh xuân còn dài em đừng lãng phí vì một người không xứng đáng nữa. Đừng tự làm khổ bản thân mình nữa em, em chịu đựng như thế là đủ rồi. Em thử nhìn lại bản thân mình xem lúc em buồn, em khóc anh ấy có quan tâm và hỏi han em một lời nào không hay anh ấy đang vui vẻ và hạnh phúc với người con gái khác. Những lúc em cần anh ấy nhất thì anh ấy đang ở đâu? Em đã bao giờ tự hỏi mình xem sự hy sinh của mình có xứng đáng hay chưa.
Đã bao giờ em thấy mình thật sự quan trọng đối với người ta chưa em? Đã có lần nào anh ấy sẵn sàng bỏ cả công việc của mình chỉ để chạy về ôm em vào lòng vì em nói em không ổn. Những lần em bị ốm, anh ấy có ở bên cạnh quan tâm chăm sóc em không hay anh ấy chỉ hỏi thăm rồi nhắc em nhớ giữ gìn sức khỏe rồi thôi.
Em thử nghĩ xem đã có lần nào anh ấy công khai em với gia đình và bạn bè của mình chưa? Chưa từng đúng không em, anh ấy lúc nào cũng nghĩ không công khai là tốt cho em nhưng em cứ tiếp tục với một mối quan hệ mập mờ như vậy em sẽ được gì? Em đã bao giờ tự hỏi mình rằng tương lai em sẽ ra sao khi anh ấy cần thì đến, không cần thì đi mặc kệ cả những lúc em cần, anh ấy cũng không xuất hiện ngay.
Có khi nào anh ấy thật sự dành thời gian cho em chưa. Hay là mỗi khi cạnh nhau tay anh ấy cầm là điện thoại chứ không phải tay em, thời gian gặp nhau đã ít nhưng anh ấy cũng chẳng biết trân trọng nó đâu em. Anh ấy có thể dành hàng giờ để nhắn tin với những người con gái khác trên facebook nhưng lại chẳng rảnh vài phút để gọi điện hỏi xem hôm nay em thế nào.
Những tin nhắn của em gửi đến cũng chẳng được hồi âm ngay mà em lúc nào cũng phải chờ đợi, em hỏi thì anh nói bận nhưng làm gì có ai bận tới nỗi không thể trả lời một dòng tin nhắn chẳng qua anh ấy không dành sự ưu tiên cho em mà thôi cô gái ạ.
Những sở thích, thói quen của anh ấy em đều nhớ rõ từng chút một, anh ấy thích ăn đồ ngọt, không ăn được đồ cay, anh ấy bị dị ứng với hải sản, anh ấy không thích đeo cà vạt cũng chẳng thích mặc vest lại càng không thích những nơi yên lặng, anh ấy thích những nơi ồn ào và náo nhiệt. Còn những sở thích, thói quen của em, anh ấy có nhớ không? Chắc không em nhỉ.
Em từng tâm sự với chị rằng em không ăn được hành, không thích uống trà sữa, bị dị ứng với hoa hồng…Vậy mà lúc đi ăn anh ấy gọi những thứ đó cho em, em nhắc anh ấy mới nhớ và tệ hơn là ngày sinh nhật em, anh ấy đã tặng em một bó hoa hồng thật to, lúc đó nước mắt em rơi ra, em khóc nhưng không phải vì hạnh phúc mà em khóc vì em thất vọng, em đã nói em bị dị ứng với nó rồi mà anh vẫn mua tặng.
Em từng nói rằng có người yêu là để che chở và bảo vệ mình nhưng thật sự em đã thấy mình được bảo vệ bao giờ chưa? Đồ gì em thích em tự mua, em muốn ăn gì em tự nấu, bóng điện hỏng em tự thay, đồ gì hỏng em tự sửa, em chẳng cần nhờ tới anh ấy. Tại sao vậy? Phải chăng mỗi lần em nhờ anh ấy anh đều nói “Em tự làm đi, có mỗi việc đấy cũng phải nhờ anh” nên từ đó em không cần tới anh ấy nữa và anh ấy cũng chưa từng hỏi em có cần sự giúp đỡ của anh ấy không.
Hôm nay em lại khóc rồi, đôi mắt em lại sưng lên và đỏ hoe, hôm qua em bị đau bụng em gọi anh ấy tới nhưng anh bảo bận không tới được, may là em gọi cấp cứu kịp thời chứ chị không biết bây giờ em như nào nữa, thật sự chị không dám nghĩ tới. Em bị viêm ruột thừa, vậy mà từ hôm qua tới giờ anh ấy không một tin nhắn hay cuộc gọi hỏi thăm tình trạng sức khỏe em thế nào.
Cô gái à, em đừng khóc nữa, hãy nín đi dù em có khóc nhiều bao nhiêu đi chăng nữa thì anh ấy cũng không thấy xót xa đâu em, đừng để lãng phí nước mắt vì một người không xứng đáng nữa.
Em hãy quên anh ấy đi và yêu thương bản thân mình nhiều thêm. Một người con gái tốt như em tương lai nhất định sẽ gặp được người biết trân trọng và xứng đáng với em hơn.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/em-a-thanh-xuan-hay-yeu-mot-nguoi-xung-dang-nw233412.html