Đời rất ngắn, đừng mãi tiếc công sức của quá khứ mà để lỡ cả tương lai
Tôi có một chiếc áo thừa. Một chiếc áo đắt tiền, được mua về, thử một lần và xếp xó. Chiếc áo không hề hợp với tôi, cũng chẳng thể mặc với bộ đồ nào, nhưng đắt tiền. Nó ở đó, với hi vọng đầy phi lý rằng một ngày tôi có thể mặc được.
Tôi có quen một cô gái, một cô gái với niềm đam mê thiết kế. Gọi là đam mê, bởi vì mỗi lần miệt mài với những tác phẩm, cho dù áp lực tới mấy, gương mặt ấy cũng bừng lên niềm hạnh phúc. Gọi là đam mê, bởi vì tôi chưa từng thấy một nụ cười nào đẹp hơn nụ cười trên môi cô ấy ngày tác phẩm thiết kế đạt giải.
Thế rồi, bố mẹ cấm cản, bắt cô ấy theo học một trường kinh tế. Những góc cạnh của thời niên thiếu đầy nhiệt huyết, dần dần bị thời gian bào mòn. Nụ cười trên môi ngày nào cũng nhạt đi, nhạt mãi, tới khi tôi mơ hồ chẳng còn nhận ra cô gái vui vẻ ngày nào.
Cứ thế đã ba năm, tới giờ tôi hỏi cô ấy, chị còn muốn học thiết kế không? Cô ấy bảo, muốn, nhưng chị đã lỡ mất ba năm đại học vào con đường kinh tế rồi. Cho dù chị chẳng thể học nổi những quy luật của thị trường, cho dù chị cực kì hoài niệm những hạnh phúc và nụ cười năm ấy.
Tôi có quen một chàng trai, một chàng trai với một mối quan hệ chẳng còn tình cảm. Nói là chẳng còn tình cảm, bởi vì cậu nhận ra rằng những yêu thương của ngày cũ thực ra chỉ là tầng tầng lớp lớp những ảo mộng mà hai người vẽ nên. Đẹp đẽ, nhưng không thực.
Mỗi buổi sáng, cậu sẽ nghĩ tới cả ngàn lí do tại sao mình biết rõ cô ấy không phải là người thích hợp.
Mỗi buổi tối, khi chuẩn bị bật điện thoại lên nói lời chia tay, cậu lại nghĩ tới ba năm thanh xuân đã dành cho mối tình này, tới những người bạn của chung hai người, tới độ tuổi dường như hơi muộn để kiếm tìm một người thực sự dành cho mình. Tất cả trở thành những lý do quá lớn để quyết định chia tay, cho dù trái tim quá mỏi mệt để tiếp tục cố gắng, cho dù lời yêu thương quá giả tạo để có thể cất lên.
Buông bây giờ, có tiếc hay không?
Chúng ta cứ tiếp tục mắc kẹt trong những mối quan hệ, những tình huống gây đau khổ, mệt mỏi cho chính mình mà chẳng thể thoát ra. Ta cứ nghĩ rằng, mình đang cố gắng cho một điều gì đó tốt hơn mà không nhận ra đôi khi sự cố gắng đó chỉ bắt nguồn từ nỗi sợ phải bắt đầu lại, sợ phải đối mặt với sự chênh vênh khi bước ra khỏi vùng an toàn của chính mình. Chúng ta biết rõ, nhưng chúng ta đợi mãi, đợi tới thời điểm thích hợp, tin tưởng rằng “đến khi đủ đau, tay sẽ tự buông”. Vậy bạn định đợi đau tới mức nào, khi quỹ thời gian của mình đã hết, hay khi đủ những thứ ràng buộc để bạn chẳng thể thoát khỏi trong vòng lặp của sự chịu đựng và băn khoăn? Để rồi, đến khi ta chạm vào cực hạn của bản thân, ta chấp nhận bỏ cuộc với một trái tim mệt nhoài và thì thầm tự mình trách bản thân mình: Giá như có đủ dũng khí từ bỏ sớm hơn, ta đã có thể dùng thời gian đó làm chuyện khác.
Kiên trì là dù trải qua những khó khăn, cãi vã, vẫn trân trọng người ấy, vẫn cố gắng hàn gắn những vết nứt của hai nửa trái tim. Kiên trì là ta thật sự còn ngọn lửa với tình yêu, là ta còn thấy niềm hạnh phúc khi cùng cố gắng, là ta còn thấy một tương lai cả hai cùng hạnh phúc sau khi vượt qua những khó khăn.
Chịu đựng là sự nặng nề, là lừa mình dối người, là dùng cái cớ thương xót để che đi sự tiếc nuối mù quáng đối với hai tiếng “thanh xuân" của chính mình. Chịu đựng là nhìn về một tương lai mờ mịt, là chấp nhận bước tiếp nhưng chẳng còn vui, là nhìn thấy nhau trong lòng nặng nề, mệt mỏi nhưng chẳng ai dám bước đi.
Và ranh giới của hai điều đó, quá đỗi mong manh. Liệu bạn có đủ tỉnh táo để phân biệt?
------
Hôm nay cậu ấy nhắn cho tôi. Tớ chia tay rồi, thực sự nhẹ lòng. Cô ấy nói cảm ơn vì đã cho cô ấy biết, cũng cảm ơn về thời gian qua. Hoá ra, thà rằng thẳng thắn để cô ấy có thể tự do đi tìm một con đường mới mà cô ấy có thể hạnh phúc bước đi, còn hơn mãi chôn chân cả hai trong mối quan hệ đang chết mòn và dẫn vào một tương lai vô định. Tình yêu, không chỉ quý giá những phút giây ở bên nhau, mà còn là quý giá cả những lúc chúng ta nhận ra điểm dừng và sẵn sàng buông tay để cả hai đi tìm cuộc sống mới.
Hôm nay, tôi cuối cùng cũng cho đi chiếc áo đắt tiền trong tủ. Dù cho tiếc số tiền bỏ ra tới mấy, áo chẳng mặc được, vốn sớm đã thành vô nghĩa. Dù cho tiếc thời gian tới mấy, người chẳng thể cùng đi tiếp, vốn đã chẳng thành duyên. Dù cho tiếc bao nhiêu công sức, việc mình không thích hợp, vốn chẳng nên cố chấp.
Đời rất ngắn, đừng mãi tiếc công sức của quá khứ mà để lỡ cả tương lai.
Còn bạn, hôm nay, bạn có đang giữ chiếc áo thừa nào trong tủ hay không?
Bạn đang tìm dịch vụ về Giáo dục?
Truờng trung học tại trung tâm Sunshine có nhiều học sinh gốc Việt theo học và thành công nhất
Article sourced from KENH14.
Original source can be found here: http://kenh14.vn/chi-phi-chim-va-nhung-moi-quan-he-20190709215244616.chn