Có những tình yêu có thương mấy cũng chỉ đi một đoạn đường
Sau tất cả mọi chuyện anh như thế nào. Em đã sống trong buồn bực, chán nản trong suốt một khoảng thời gian dài sau khi hai đứa mình chia tay. Cho đến tận bây giờ mỗi khi nhớ lại về tất cả mọi chuyện đã xảy ra thì em vẫn có chút không thể chấp nhận được.
Anh à, lâu dần em đã thành công tạo cho mình một vỏ bọc bên ngoài hoàn hảo, một vỏ bọc mạnh mẽ và dường như không còn chuyện gì trên đời này có thể làm em buồn hay rơi nước mắt một lần nữa vậy. Nhưng mà vỏ bọc thì mãi mãi chỉ là vỏ bọc. Anh có biết rằng để giữ vỏ bọc ấy em đã phải khổ sở hay nhọc nhằn như thế nào ?
Em đã luôn cố tỏ ra là mình thật giỏi giang, thật mạnh mẽ và không có vấn đề gì sau khi mình chia tay. Em đã làm y như mọi người nói, em muốn anh cảm thấy hối tiếc vì đã bỏ rơi em. Nhưng mà hình như chỉ mình em làm, mình em chịu. Và có lẽ vì quá cố gắng để chứng minh em quên mất phải lắng nghe mình, lắng nghe bản thân để biết nó cũng thèm được khóc.
Mỗi lần đi ngoài đường, tình cờ thấy anh từ xa là em lập tức quay đầu, lập tức rẽ đi hướng khác. Trước khi đi ngủ mỗi tối em đều lặng lẽ vào trang cá nhân của anh xem hôm nay anh có điều gì mới mẻ không. Và mỗi lần như thế, em lại thấy sợ hãi, nếu như anh có người yêu mới thì em sẽ như thế nào.
Em giờ đây chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn anh từ xa rồi theo dõi anh. Em không có đủ khả năng hay bản lĩnh đến đi ngang qua anh hay công khai với mọi người rằng em vẫn theo dõi anh trên trang cá nhân, vẫn đặt anh ở chế độ xem trước. Đã có lúc em tự hỏi mình rằng em định như thế này đến bao giờ, định sống mãi trong hồi ức của hai chúng ta không chịu buông đến khi nào. Và rồi em cứ sống trong những câu tự hỏi rồi lại tự mình buồn.
Em đã luôn luôn cố tránh anh. Lần nào họp lớp em cũng phải hỏi riêng lớp trưởng trước là anh có đi không. Anh đi thì em lại tìm đủ thứ lí do để từ chối cuộc gặp mặt ấy.
Em sợ hãi, em sợ rằng liệu vỏ bọc cố gắng xây dựng của mình có thể trụ vững khi em gặp anh hay không. Nếu anh nhìn thấy vẻ yếu đuối, khóc lóc của em thì liệu anh có buồn không hay chỉ là ánh mắt chán ghét và sự thương hại một người đã cũ. Em đã muốn biết điều ấy nhưng lúc nào nhìn thấy anh thì em lại trốn tránh. Có lẽ đây là biện pháp tốt nhất cho cả anh và em, phải không anh ?
Cho đến khi em cùng anh tình cờ gặp lại trong cửa hàng sách – nơi lần đầu tiên chúng ta hẹn hò. Chúng ta lại vô tình cùng muốn lấy một cuốn sách. Em lập tức đã quay lưng lại và định bỏ đi. Anh vẫn giọng điệu nhẹ nhàng như trước kia cùng một chút vội vã “Khoan đã”. Em dừng lại, em đã muốn cố đi tiếp nhưng chân em như bị đông cứng lại không thể đi được, em tưởng như mình sẽ không thể thở được lúc ấy.
Điều em sợ nhất cuối cùng cũng đã đến. Em nghe thấy tiếng chân anh bước ngày càng gần. Cả không gian xung quanh như ngưng đọng lại lúc ấy, em chỉ nghe thấy tiếng thở của anh, của em và tiếng bước chân lại gần. Tiếng bước chân ấy như đè nặng vào trong tim em khiến em lo sợ hơn bất cứ lúc nào. Rồi anh cất giọng, vẫn giọng nói ấm áp ngày xưa. “Dạo này em có khỏe không? Vẫn ổn đấy chứ ?” Em vội quay mặt đi khi anh nhìn em rồi trả lời thật nhanh “Vẫn tốt”.
Anh vẫn nhất định với theo “Em không muốn gặp anh đến thế cơ à?”. Em nghe được trong giọng nói có mang theo chút chua xót.
Em đã im lặng, em đã tránh ánh mắt của anh nhưng mà không phải em không muốn gặp mà chỉ là nỗi sợ đã bao trùm em lúc ấy. Em sợ mình lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt anh.
Em cứ thế bước đi, em đã không rơi một giọt nước mắt nào cả. Không khóc, không yếu đuối. Cuối cùng em hiểu có những tình yêu có thương mấy cũng chỉ đi một đoạn đường. Vậy thì những yêu thương em cũng nên đem cất lại và sống tốt cho mình. Đoạn đường sau em mong anh bình an và chúng ta rồi sẽ hạnh phúc, chỉ là hạnh phúc đó không có nhau.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/chung-ta-cua-ngay-mai-se-hanh-phuc-chi-la-khong-co-nhau-nw227106.html