Anh có yêu Sài Gòn hơn Hà Nội không?
Anh biết không, Sài Gòn với em ở đó có nụ cười lung linh màu nắng mới, có tóc gió nào bay bay, có con đường người đã hơn một lần đặt chân qua, có tiếng cười ai lỡ rơi nhịp vụng dại và có những lang thang người bỏ quên giữa đời. Anh có yêu Sài Gòn hơn Hà Nội không? bởi Hà Nội sinh ra anh, Hà Nội có những năm tháng tuổi trẻ của anh và hẳn Hà Nội mang trong mình những ký ức của anh. Nhưng cuối cùng anh lại chọn Sài Gòn, phải chăng vì Sài Gòn là một miền đất hứa, phải chăng vì Sài Gòn khỏa lấp nỗi cô đơn trong anh và phải chăng Sài Gòn có một người anh thương.
Tôi chưa từng đặt chân đến Sài Gòn, tôi biết Sài Gòn qua sách báo, internet và qua những trang văn viết của anh, một Sài Gòn chuyển động như hiện hữu ra trong đôi mắt tôi. Sài Gòn là những ngõ hẻm, những quán cà phê vỉa hè, nghêu cư xá hay con đường lá me bay, điệp vàng phủ lối, mùa trái sao dầu rơi để lại những xao xuyến không thôi. Là Thảo Cầm Viên trong một ngày nắng vàng nhạt. Là những cơn mưa vội đến vội đi đủ để làm se lạnh và dịu mát khi chuyển mùa. Là những ngày hoang hòa mình vào dòng người đông đúc ngoài kia để nhấn chìm và để quên đi mình là ai giữa phố phường hối hả ngược xuôi. Là vẹn tròn nhất với những cung bậc cảm xúc đủ các sắc màu.
Tôi đã phải lòng Sài Gòn hay đúng hơn là phải lòng anh giữa Sài Gòn, một tình yêu vừa vặn và trùng khít dành cho Sài Gòn qua cái làn da ngăm đen dám nắng, qua đôi bàn tay chai đi vì phải cầm mổ và kim tiêm lâu ngày, qua một nụ cười lung linh tỏa sáng nổi bật, qua cái giọng ca trong trẻo tuyệt vời của mọi thanh âm và qua đôi mắt nhìn đời bằng cả một trái tim xót thương trước những bất hạnh. Cứ thế tôi mê mẩn, loạng choạng mà chẳng tìm được lối ra, Sài Gòn một ngày đầy nắng tôi đã đi tìm anh, phố vẫn đông, người người vẫn chen nhau hối hả. Giữa dòng người ồn ào đó, ở Sài Gòn anh có đang cô đơn để dành đợi tôi? Có một nỗi nhớ cứ như thế vượt qua gần 20 giờ đồng hồ bay, nửa vòng trái đất, xuyên qua Thái Bình Dương và 2 châu lục với khoảng 14.853km.
Khi tìm được anh nhất định tôi sẽ xoay người nở nụ cười thật tươi chào anh, sẽ nắm tay anh thật chặt. Tôi ước có thể bước đến ôm lấy anh trước khi chuyến bay kia hạ cánh. Vì tìm thấy nhau giữa Sài Gòn này khó lắm ai ơi. Người ta nói, tỉ lệ gặp nhau giữa người với người là 1 phần 7 tỉ nhân 1 phần 7 tỉ nhưng thật ra Sài Gòn có lớn như tôi vẫn nghĩ? Tôi sợ nước Mĩ đầy hoa, đầy nắng và tự do trên cả thiên đường kia sẽ khiến tôi lạc mất Sài Gòn, bởi chỉ riêng California rộng 423.970 km vuông cũng đủ lớn hơn Việt Nam, 331.698 km vuông, từ Bắc Cali (San Francisco) tới Nam Cali (Little Saigon) cũng phải mất hơn 8 giờ xe với vận tốc trên 100km/g và chỉ cần 5cm/s thôi cũng đủ để con người ta đánh mất bao cảm xúc thiết tha nhất.
Tìm thấy anh, tôi thích ngồi sau lưng anh, nghe anh hát vài ba câu theo bài nhạc dạo 1 vòng quanh Sài Gòn rồi dừng chân bên nhà thờ Đức Bà – công trình kiến trúc hơn 100 tuổi ấy là nơi lưu dấu nét đẹp thanh lịch, cổ xưa mang phong cách Pháp giữa lòng thành phố rộn rã hiện đại để cùng cầu nguyện, để hòa mình vào đàn bồ câu trắng đang xõa cánh ngoài kia.
Tìm thấy anh, là có thể dễ dàng tìm thấy một quầy chè nhiều màu sắc, gánh bánh tráng trộn thơm cay hay xe hủ tiếu gõ với nồi nước lèo nóng hổi, chiếc bàn nhựa với vài ba phin cà phê túm tụm. Nơi đó có thể thấy tình yêu và sự xác định lãnh thổ của những con người xê dịch với Sài Gòn thật rõ ràng ở Phạm Ngũ Lão.
Tìm thấy anh, tôi muốn ít nhất một lần được cùng anh đón tia sáng đầu tiên lúc bình minh ở thành phố này để thấy bến Bạch Đằng, sông Sài Gòn vào một sớm rất trong, cùng nhìn về một hướng và nơi đó là ngày mới. Lạ lẫm trong vạn ánh đèn màu lung linh giữa trời đêm Phú Mĩ Hưng, thành phố rộng lớn đan xen giữa mảng sáng, tối và có khi là ngủ gục trên vai anh lúc nào không hay.
Tìm thấy anh, chúng ta sẽ cùng nhau đi qua từng con phố nhỏ, ngắm nhìn mặt hồ trong veo mỗi buổi sớm tinh sương và trao nhau những nụ hôn nồng ấm dưới những dãy hoa bọ cạp vàng nơi góc phố đong đưa dưới nắng chiều mà chợt nghĩ Sài Gòn có quá nhiều nỗi nhớ.
Sài Gòn, nơi thành phố tưởng như không bao giờ ngủ. Ðường phố luôn rực sáng những ánh đèn và dòng người nối theo nhau đi về mọi ngả. Là giữa sương khói của đất trời, thả hồn bên li cà phê đang nhẹ tỏa những làn hơi ấm áp thoảng mùi thơm. Cà phê như một thứ văn hóa đặc trưng thứ hai của Sài Gòn sau cái vội vã phóng khoáng vốn có của con người nơi đây. Có thể bắt gặp cà phê ở khắp mọi nơi, từ những quán đẹp và sang trọng như phim đến những góc nhỏ nơi vỉa hè, góc phố Sài Gòn đã lại trở về với những gì vốn có. Là nắng cháy da, là gió mát vi vu. Là xe cộ tấp nập. Là khói bụi, là vội vã. Là dù có nắng hay mưa, nóng hay lạnh thì Sài Gòn vẫn thế thôi, vẫn những con người ấy, những cảnh vật ấy ôm ai đó vào lòng như đã từng.
Và điều dễ dàng thấy ở Sài Gòn là những tiếng rao hoang hoải và buồn, lanh lảnh và mê muội đủ âm sắc của ba miền Bắc –Trung –Nam cùng tiếng rao lơ lớ của người Khơ-mer hay người Hoa nữa: “Bánh mì Sài Gòn, đặc biệt thơm ngon, 2 ngàn 1 ổ” “Ai tàu hũ không?”. Tiếng rao muôn miền này tạo ra sự khác biệt duy nhất của các con hẻm Sài Gòn với các thành phố khác. Sài Gòn thả hồn mình vào những con hẻm, một phần hồn của thành phố, mỗi con hẻm là một câu chuyện, một nếp sống, một nét thú vị riêng nhưng đâu đó vấn vương những kiếp đời tha hương trôi dạt về mảnh đất Sài Gòn kiếm sống.
Sài Gòn làm ấm lòng những người phương xa bằng những cách gọi gần gũi, gọi “con”, xưng “dì” hay “ngoại”, cách xưng hô như con cháu trong nhà. Như đi xa mà tìm được về nhà, người Sài Gòn có cái chân tình dễ thương, đáp lại bằng một nụ cười thân thiện.
Sài Gòn một góc nhỏ trong mỗi người lại mang dư vị của sự cô đơn, “thành phố bé thế đến thế thôi, mà tìm hoài không thấy chút ấm áp, chút yêu thương riêng mình”. Thật đấy, Sài Gòn rộn ràng là vậy, nhưng đôi khi giữa dòng người tấp nập kia, có lúc nào anh cảm thấy lạc lõng, cô đơn vì lỡ buông tay ai giữa dòng đời như những cơn mưa bất chợt chuyển trời.
Có quá nhiều lý do khiến tôi không thích Sài Gòn. Sài Gòn nóng nực, oi bức chỉ với hai mùa mưa nắng bất chợt; Sài Gòn khói bụi tắc đường và kẹt xe; Sài Gòn với dòng người đi hối hả trong tấp nập. Sài Gòn với toàn những món ăn cay lè lưỡi hoặc nếu không là ngọt. Tôi không thích một thành phố quá ồn ào và náo nhiệt. Thành phố ấy không giống tôi. Tôi thích mọi thứ đơn giản và yên ả nhưng rồi từ khi nào tôi bắt đầu yêu tất cả những gì thuộc về Sài Gòn. Tôi thích ngắm nhìn Sài Gòn qua màu mắt anh như ngắm nhìn một người thương lắm đang nằm ngủ một giấc ngủ bình yên, trầm mặc. Sài Gòn dang tay đón nhận vào lòng thành phố những đứa con từ khắp phương xa đất nước về đây. Đường Sài Gòn nhiều ngã rẽ, như chính những ngã rẻ của duyên số đã đưa người ta đến nơi đây. Cứ như vậy, giữa những phố phường Sài Gòn ai đó đã yêu nhau, ai đó đã chia tay, ai đó đã đi xa. Nhưng tình yêu Sài Gòn đâu đó trong tim cứ thế lớn dần, không hiểu vì yêu ai hay vì yêu một thành phố ấy. Chỉ cần một lý do có anh ở đó, vậy là đủ!
Article sourced from GUU.
Original source can be found here: https://guu.vn/vi-yeu-ve-mot-thanh-pho-hay-vi-yeu-mot-nguoi-OPABoqamlMkQj.html