Nước mắt chảy thành dòng, chị nhìn đăm đắm người trong ảnh thầm thì…
Trong làn khói tỏa mịt mù, mờ ảo của những cây nhang trầm trên bàn thờ anh Vĩnh, chị càng đẹp lạ thường. Khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng không giấu nổi đôi mắt buồn da diết. Nước mắt chảy thành dòng, chị nhìn đăm đắm người trong ảnh thầm thì…
Chị là người con gái mà tôi ghen tị nhất, chị vừa làm tôi đau đớn vừa khiến tôi ngưỡng mộ vì chị được anh yêu say đắm. Tôi là hàng xóm của anh, anh là thần tượng của tôi. Trong mắt tôi, anh là người đàn ông hoàn hảo, vừa thông minh, vừa đẹp trai, vừa vui tính…
Từ những ngày còn là bé con ấy, tôi đã yêu thầm anh và luôn nghĩ: Đến năm 18 tuổi em sẽ cầu hôn anh… Vậy mà mới 16 tuổi, tôi đã chứng kiến cảnh anh ôm hôn chị Thủy ở gầm cầu thang khu tập thể nhà tôi. Tôi đã chứng kiến tình yêu của hai anh chị từng bước từng ngày bởi tôi là nơi anh giải tỏa niềm vui, nỗi buồn.
Hai người cũng có lúc giận dỗi nhưng không nhiều, nói chung tình yêu của họ thật đẹp. Mỗi lần anh đi chơi về, nghe tiếng anh huýt sao từ chân cầu thang là tôi biết hôm ấy anh rất vui.
Thế rồi bỗng dưng chị Thủy chẳng nói chẳng rằng tránh mặt anh, điện thoại cũng thay số. Những ngày ấy, anh như người mất hồn, gầy hốc hác vì không ngủ được. Nhìn anh suy sụp, tôi không chịu nổi đã tìm gặp chị Thủy.
Thì ra chị Thủy sắp lấy chồng. Trong lúc nhà chị Thủy đang rối bời lo lắng không biết đào đâu ra tiền để bồi thường cho nạn nhân và cần thuê luật sư khi thằng em ngỗ nghịch của chị đánh người gây thương tích trầm trọng thì bố chị gặp lại người bạn thân từ hồi ở chiến trường như quý nhân xuất hiện.
Trước ngày cưới 3 tuần, Thủy đã đến gặp Vĩnh định nói lời từ biệt nhưng nhìn người yêu đau khổ. (ảnh minh họa)
Ông bạn già có con trai là luật sư nên nhiệt tình nhận lời nói con làm giúp. Không chỉ thế, ông còn nhanh nhảu đi rút tiền để nhà Thủy bồi thường cho người bị hại. Ông bảo: “Tìm thầy, tìm thuốc tốt nhất để người ta mau lành sẽ có lợi cho mình mà mình cũng không bị áy náy, không ám ảnh…”.
Cái ơn, cái tình và cả lòng nhân hậu của người bạn cũ khiến bố mẹ Thủy cảm động lắm. Họ tạc dạ ghi lòng nhưng chẳng biết đến bao giờ mới đền đáp được. Vì vậy, khi thấy con trai bạn có tình ý với con gái mình thì bố mẹ chị rất vui, ra sức vun vào.
Bố Thủy chẳng chê gì Vĩnh nhưng cái ơn cứu mạng và cái tình bạn sống chết có nhau từ thời đạn bom với bố Kiên vẫn hơn tất cả nên ông cấm con qua lại với Vĩnh. Lần đầu bắt gặp Thủy ôm eo Vĩnh vi vu trên đường Thanh Niên, ông cáu đến lức lên cơn tai biến mạch máu não.
Nhờ bạn bè Kiên là bác sĩ hết lòng chạy chữa, ông mới qua khỏi và không để lại di chứng. Nhìn Kiên hết lòng lo thầy lo thuốc, đêm nào cũng túc trực bên giường bệnh của bố như một người con trai hiếu thuận mà lòng Thủy cũng lay động, nao nao…
Trước ngày cưới 3 tuần, Thủy đã đến gặp Vĩnh định nói lời từ biệt nhưng nhìn người yêu đau khổ, héo hắt, chị đã không dám nói thật và rồi như để bù đắp, Thủy đã dâng hiến cho anh mà không hề nghĩ rằng điều đó càng làm anh đau khổ hơn, tổn thương hơn…
Vĩnh như hóa điên khi nghe tin người yêu đi lấy chồng, anh cứ hỏi tôi như người tâm thần: “Em có tin được rằng một người con gái lại trao cái ngàn vàng trước ngày cưới cho người không phải chồng mình không… sao cô ta có thể…”.
Tôi nhìn thấy nỗi đau của anh không chỉ mất đi người con gái anh yêu mà còn mất đi lòng tin vào tình yêu, vào con người. Anh bước hụt hẫng, chơi vơi, anh suy sụp, tàn tạ. Để quên đi đau khổ, anh chìm trong rượu để giải sầu nhưng sầu đong càng lắc càng đầy. Đúng ngày cưới của Thủy anh đã đến quán bar uống rượu, trong cơn lơ đơ, anh đã lao vào lòng cô cave…
Từ bữa ấy, Vĩnh hoàn toàn đổi khác, anh chẳng thiết làm ăn, chỉ vùi đầu vào rượu, vào gái. Cho đến một ngày sau khi biết tin một trong các cô cave mà anh đã ngủ cùng bị thôi việc vì nhiễm HIV thì anh gặp tai nạn giao thông, mọi nhân chứng đều bảo anh tự tử chứ không phải tai nạn vì anh lao thẳng vào chiếc ô tô tải đi ngược chiều với tốc độ khủng khiếp…
Anh nằm giữa đường nhưng không được mọi người thương xót, nhiều người trách anh: Thất tình làm gì không làm lại làm hại người lái xe. Họ bảo anh ngu, bảo anh không đáng mặt đàn ông.
Người ác khẩu thì nói: Thất tình mà tìm đến cái chết thì chắng đáng sống làm gì… Người khoan dung thì trách: Cuộc đời này đâu chỉ có tình yêu, đâu chỉ có một người con gái đáng yêu, còn có công việc, còn có trách nhiệm với cha mẹ, với những người thương yêu mình, sao phải vì một người con gái mà làm hại mình, hại những người còn sống…
Bao Ngoc - Source: Eva