Yêu đơn phương, ôm tương tư mãi trong lòng hay thà nói ra dù có bị từ chối?
Cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên sẽ như thế nào? Dư vị của nó ra sao? Bạn có từng trải qua?
Có một cô gái năm 16 tuổi lần đầu tiên cùng bạn bè đăng ký tham gia hoạt động đoàn đội, đó là lần đầu tiên cô gặp Anh. Khi ấy tất cả mọi người còn đang bận rộn với những câu chuyện không hồi kết. Khi cô cùng bạn bè còn đang mải háo hức chuẩn bị cho phần giới thiệu bản thân của những tân binh thì bỗng nhiên Anh xuất hiện. Như ánh dương cũng tựa như cơn mưa rào ngày hè vậy, khiến cô không chút phòng bị mà bị cảm lúc nào không hay. Ánh mắt cô dán chặt vào nụ cười tươi, vào đôi mắt dài cong cong nơi đuôi mắt, hình như Anh đang rất vui. Cô nhìn đến ngẩn người tới nỗi quên mất câu chuyện mà bạn bè đang tranh cãi sôi nổi. Trong mắt cô lúc ấy dường như cả căn phòng chỉ còn lại Anh và nụ cười của Anh. Rồi bất chợt như thấy ánh mắt si mê của cô Anh nhìn qua, cô chột dạ quay đi, bằng một nụ cười gượng gạo cô trở lại với những chuyện to nhỏ của nhóm bạn.
Sau ngày hôm ấy, cuối cùng cô cũng biết tên của Anh, ngay cả số điện thoại, tuổi tác và nhà Anh ở đâu cô cũng âm thầm điều tra ra. Như một bí mật chỉ riêng cô biết, với cô bây giờ niềm vui nhỏ bé chính là khi âm thầm dõi theo bóng Anh. Một thời gian sau khi cùng đi tập huấn cho việc chuẩn bị trại hè cuối cùng Anh và cô cũng bắt đầu trò chuyện cùng nhau. Ngày qua ngày khoảng cách giữa Anh và cô ngày một gần hơn. Đêm về trong những giấc mộng thời thiếu nữ của cô sự xuất hiện của Anh cũng ngày một nhiều lên.
Trong mắt cô nụ cười của Anh vẫn cứ ấm áp như lần đầu gặp gỡ. Anh vừa ga lăng lại vừa biết ăn nói, lại chăm chỉ, hoà đồng. Bước tới đâu anh cũng luôn là tâm điểm thu hút mọi người xung quanh. Xung quanh anh biết bao nhiêu bóng hồng nhưng với ai Anh cũng đối xử một cách lịch sự không xa cũng chẳng gần.
Thời gian trôi mau, đêm trại hè cuối cùng cũng diễn ra. Tối muộn hôm ấy, sau bữa tiệc mừng khâu dọn dẹp cuối cùng cũng xong xuôi. Cô nghe nói rằng đêm cắm trại mỗi năm chỉ có một lần, thức càng khuya càng thấy nhiều điều thú vị. Chính vì vậy năm đầu tiên này dù mệt đến mấy cô cũng gắng thức nghe những câu chuyện của các anh/chị. Chơi những trò chơi xưa cũ dù đã nửa đêm. Đến cuối cùng khi chỉ còn vài người trụ lại cô lặng im lắng nghe âm thanh của màn đêm, bên cạnh là cô bạn thân cùng vài anh chị bắt đầu tâm sự những chuyện vẩn vơ.
Khi mà cô còn đang mải suy nghĩ xem nên đi ngủ trước hay tiếp tục ngồi lại thì bỗng dưng Anh xuất hiện với cây đàn trên tay. Anh ấy vậy mà còn biết đánh đàn. Cô lại một lần nữa như người mất hồn khi nghe Anh vừa đàn vừa hát. Trong không gian tĩnh lặng như tờ, tiếng tim cô đập mạnh, mắt dán chặt vào đôi tay vừa thon dài vừa trắng ngần của Anh. Khi đôi tay Anh dừng đàn cũng là lúc cô bừng tỉnh, như sợ bị ai khác biết được, cô vội vàng tạm biệt mọi người chạy vào trong. Đêm ấy, cô mất ngủ. Cô biết rằng bản thân cần phải làm gì đó nhưng lại chẳng đủ dũng khí cũng chẳng biết làm gì.
Thời gian cứ thế trôi, tình cảm của cô với anh ngày một đong đầy nhưng Anh vẫn chẳng hề hay biết.
Hai năm sau cô đỗ đại học vì học xa nhà nên cô chẳng thể gặp được Anh cũng chẳng nghe tin tức của Anh. Một buổi tối phòng ký túc xá của cô tổ chức liên hoan, 6 cô gái, 6 tính cách lần đầu gặp nhau đã phá lệ uống rượu thay nước ngọt. Có men trong người cô bèn tâm sự hết những tâm tư của cô dành cho Anh với những người bạn cùng phòng. Đêm ấy cô vậy mà gọi điện cho Anh:
“Anh, em có chuyện muốn nói”
“Ừ, anh đây”
“Em thích anh, thích anh từ rất lâu rồi”.
Cô vừa nói vừa rơm rớm nước mắt lưng tròng như thể bao nhiêu tâm tư kìm nén suốt những năm qua bỗng nhiên bùng phát. Tim cô đập mạnh, cả phòng bỗng yên lặng như tờ. Cô nhớ lại cảm giác khi lần đầu gặp Anh trong căn phòng họp đoàn viên rộng lớn năm nào.
“Anh xin lỗi. Nhưng Anh chỉ coi em như em gái, hơn nữa, anh cũng có người để thích mất rồi”
Cô im lặng, một màn im lặng lại bao trùm khắp căn phòng. Cô chậm rãi tắt máy. Cô bật khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc vậy. 5 đứa còn lại trong phòng sẵn men trong người thấy cô khóc cũng không kìm được mà khóc theo.
Cô nhớ tối hôm ấy trăng rất trong. Tối hôm ấy cô khóc hết nước mắt, khóc đến mệt lả đi. Tối hôm ấy tình đầu của cô cứ vậy mà kết thúc. Cũng trong buổi tối hôm ấy 6 người lạ mới quen trong phòng ký túc xá dường như càng thân nhau hơn. Nhưng dù sao, cô cũng đã rất dũng cảm khi dám nói ra tình cảm của mình.
Sáng hôm sau tỉnh dậy mọi chuyện đều như một giấc mơ. Ngồi nhìn ra ban công, nhìn nắng chiếu xuyên qua những tán cây, lòng cô nhẹ tênh, dường như đã lâu lắm rồi cô chưa thấy thoải mái như vậy. Thì ra bị từ chối cũng không khó chịu như cô vẫn nghĩ. Thì ra dũng cảm một chút lại tốt hơn rất nhiều.
Bạn đang tìm dịch vụ về Siêu thị?
chuyên bán các loại thực phẩm tươi ngon như trái cây, thịt, cá,...
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/tha-noi-ra-ma-bi-tu-choi-con-hon-om-tuong-tu-mai-trong-long-nw228619.html