Vì một người mà đánh mất đi biết bao điều quý giá, có xứng đáng hay không?

04:00' 11-12-2019
Hóa ra trong tình yêu, tất thảy phụ nữ đều như vậy, mạnh mẽ thế nào, thông minh làm sao đều trở nên dại khờ và yếu đuối

Cuộc đời con người vỗn dĩ đã là một chuỗi những cơ duyên, quen ai, bao lâu và khi nào gặp lại, ngay chính bản thân mình cũng không biết trước được. Như tôi, hôm nay, của những chuỗi ngày chán chường và tẻ nhạt thì tôi gặp em, cô bạn thân của ngày xưa cũ, cô bé tròn tròn với đôi mắt biết cười. Vậy mà hôm nay, tôi giật mình chẳng nhận ra em nữa, thân hình gầy gò, nhợt nhạt và xanh xao đến lạ.

Không ai bảo ai, chúng tôi cùng nhau vào một quan café ven đường và bắt đầu câu chuyện, thật ra thì câu chuyện ít lắm, ít hơn những giọt nước mắt và tiếng nấc em kể với tôi trong vô vọng ” em chia tay người yêu rồi, anh ấy quay đi nhanh hơn cả cách anh bắt đầu, anh ấy mang đi tất cả nhưng một lý do cho em thì lại quên”. Có điều gì đó chua xót dâng lên trong lòng, không biết tại sao họ ra đi thì em trở nên như thế, không biết tại sao vậy em phải khóc để làm gì.

Nếu thương em người ta đã không đi. Nếu thương em người ta đã quay lại. Mọi thứ xảy ra đều có lý do cả và tình yêu họ không nói ra thì chắc đã cạn tình, em không nên biết bởi biết sẽ đau lòng. Thế thái nhân tình, trừ gia đình mọi thứ đều chỉ là tạm bợ. Tình yêu kết thúc ai mà không đau, có chăng chỉ khác nhau một điều, ai buông tay trước người đó ít nặng lòng. Người ta đi rồi đấy, cả một chặng đường dài. Em đã khóc rồi đấy, dằn vặt mình đủ chưa? Em muốn biết lý do hay chỉ đơn thuần là không thể chấp nhận mất đi một người mình từng xem là tất cả?

Hóa ra trong tình yêu, tất thảy phụ nữ đều như vậy, mạnh mẽ thế nào, thông minh làm sao đều trở nên dại khờ và yếu đuối đến lạ. Hóa ra trong tình yêu, tất thảy phụ nữ đều như vậy, hạnh phúc đủ nhiều là quên đi tự bảo vệ lấy mình. Họ có thể hi sinh mọi thứ, làm biết bao nhiêu điều chỉ để giữ lấy tình yêu nhưng thương lấy mình thì tuyệt nhiên không thể.

Em nói với tôi em không quên được, em nói với tôi em không tin một người có thể đổi thay nhanh vậy. Người ta có thể chán một cái áo mới mua, chán một đôi giày đã cũ nhưng tình yêu thì làm sao có thể. Chị nghĩ em nhầm rồi, người ta cần vài giây để thích một ai đó nhưng đôi khi chỉ cần một cái chớp mắt thôi là đã có thể xa rồi. Tình yêu là vậy, lòng người cũng như thế, ai biết họ đã đổi thay lúc nào. Có đôi khi không phải người ta diễn giỏi mà chỉ là em vô tình không nhìn thấy đó thôi. Tình yêu là vậy, phụ nữ là như thế, yêu và tin bao giờ cũng hết lòng.

Em hỏi tôi giờ em phải sống sao. Tôi hỏi em muốn sống tiếp hay là không? Nhìn lại em xem, người ta có quay lại nhìn thấy em tàn tạ như vậy liệu có thương em không, nếu thương em ngay từ đầu đâu nhẫn tâm như vậy. Người ta vốn dĩ đã không cần, em càng níu kéo người đau sẽ là em.

Cuộc sống công bằng lắm cho những ai không quá mềm. Bởi em có đau đến tột cùng, giày vò đến trở nên khô héo thì tin chị đi người đau lòng nhất là bố mẹ em thôi. Họ nuôi em lớn đến từng này, em đã khóc bao nhiêu lần cho họ, rằn vặt bao nhiêu khi khiến họ đau lòng… Thế giới này, ngoài gia đình mọi thứ đều chỉ là tạm bợ, không nên kỳ vọng quá cũng chẳng cần phải đau lòng.

Cuối cùng em có đau đến bao nhiêu chăng nữa thì người ta cũng sẽ chẳng quay lại thêm một lần nữa đâu. Và dù có quay lại thì chắc gì nên đón nhận lần hai, một câu chuyện mới nhưng kết thúc vẫn vậy. Chị cho em yếu đuối, nhiều nhất là một tuần. Trước kia anh ta là tất cả không có nghĩa khi đi rồi vẫn thế.

Đến một ngày rồi em sẽ hiểu, nỗi đau bây giờ và tình yêu dành cho kẻ ấy đến cuối cùng cười nhẹ một cái thì đã quá đủ rồi. Người ta vô tình, em có nặng tình cũng nên dấu nó đi và để thời gian chữa lành tất cả. Anh ta, nếu được em đừng nên giữ nhưng danh dự của phụ nữ thì em không được quên. Người ta không tiếc thì em cũng mạnh mẽ bỏ đi, công bằng hay không, vui vẻ hay khổ đau, đấy trong tay em cả, chọn đi…

Không phải chị không hiểu, không phải chị không yêu càng không phải chị không đau lòng. Chị khuyên em vì chị là con gái, một người đã từng giống như em, mải miết chạy theo một người để đến cuối cùng tuổi trẻ của chính mình lại vô tình đánh rơi. Dù em hôm nay có đau đến tột cùng thì bên ngoài kia cuộc sống vẫn tiếp diễn, người ta vẫn cười nói, vẫn vui vẻ và yêu một ai đó, vì một người mà đánh mất đi biết bao điều quý giá, có xứng đáng hay không?

Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về ?


Article sourced from GUU.

Original source can be found here: https://guu.vn/trong-tinh-yeu-tat-ca-phu-nu-deu-kho-dai-va-yeu-duoi-den-la-iMJZsTK1msHJE.html