"Về nhà đi con"
Đôi ba lần con cũng tự nấu ăn giống món mẹ làm nhưng không có chút gì giống cả. Thêm chút mắm, chút đường rồi lại cho xíu ngò vào nồi canh thịt, cũng chẳng đậm đà tí nào.
Những ngày mệt nhọc, ngồi ăn vội tô hủ tiếu gõ bên đường, con tủi thân phát khóc, phải chi được ăn cơm nguội với miếng xoài chín ở nhà cũng được. Chỉ tiếc là ở nhà với mẹ có bao giờ được ăn vậy đâu mẹ nhỉ.
Vậy mà, con cũng đã xa nhà được mấy năm nay, cũng không xa gì mấy, chỉ cách nhà tầm sáu mươi cây hơn. Vẫn đi đi về về, nhưng thời gian sau này thì thưa thớt dần, ăn cơm nhà ít hơn. Thời gian làm con cũng nguôi ngoai, đỡ nhớ nhà. Mẹ vẫn hay bảo con “nhà thì có gì mà nhớ, lo mà ăn với ngủ để có sức mà đi làm”.
Nhớ có lần con thức khuya làm việc, mặt nổi đầy mụn, về đến nhà mẹ thì mắng, cha la. Bảo là con ăn uống kiểu gì đấy, vậy là hôm sau cha lụi cụi dậy sớm nấu cho con ấm thuốc nam, mẹ bắt con uống cho hết. Mẹ biết không, thuốc đắng lắm nhưng mà ấm lắm, ấm áp thật sự.
Ngày Vu Lan, con đi chùa thắp nhang và ước nguyện cả nhà mình bình an. Mấy anh chị trong đội cài hoa gắn lên ngực áo mỗi người một bông, có chú kia vui vẻ bảo cho chú bông hoa màu hồng con ạ, cô hoa đỏ, dạ em hoa đỏ, hoa hồng, hoa đỏ. Cô đứng cạnh con mắt đỏ hoe, cô nói con thật may mắn vì con cài bông hoa màu đỏ, cô chỉ còn bông hoa màu trắng.
Bông hoa màu đỏ trên ngực trái với con, bông hoa màu đỏ mãi mãi không chỉ hôm nay mà sau này, bông hoa màu đỏ vẫn ở trên trái tim con mẹ ạ. Đôi lúc con cũng muốn về nhà ở luôn với cha mẹ, không phải về rồi lại đi nhưng mà tiếc là, con hăm mươi mấy tuổi rồi, điều đó là không thể. Con phải tập bay vì cha mẹ đã cho con đôi cánh, con phải tập sống với công việc, với áp lực nhưng lâu lâu con cũng thích nghe mấy câu mẹ nói “Về nhà đi con”.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/ve-nha-di-con-nw229476.html