Trong khi người khác làm mọi cách để giữ con, tôi lại ruồng rẫy, chối bỏ giọt máu của mình
Chào mọi người. Tôi đang có một nỗi khổ tâm, mong muốn được mọi người chia sẻ. Chuyện là tôi sắp kết hôn. Nhưng giữa lúc này, tôi lại gặp phải một vấn đề vô cùng oái oăm.
Cách đây 6 năm, tôi đã yêu một người con gái làm cùng công ty. Thời ấy, tôi và cả người yêu cũ đều bồng bột và chưa có trách nhiệm. Kinh tế lại chưa ổn định vì cả hai mới đi làm không lâu. Vậy mà yêu nhau được một năm, cô ấy báo với tôi là cô ấy đã có thai.
Thật sự không phải tôi trốn tránh trách nhiệm. Nhưng chuyện đó đến quá vội vàng, tôi thì chưa có thời gian để chấp nhận. Vì thế, tôi đã khuyên cô ấy bỏ đứa con trong bụng. Khi nào sẵn sàng, chúng tôi hoàn toàn có thể có những đứa con khác. Nuôi một đứa trẻ không phải chuyện nhỏ, nếu chúng tôi khó khăn, sinh con ra cũng chỉ làm con khổ thôi.
Tôi đã khuyên cô ấy bỏ đứa con trong bụng. (Ảnh minh họa)
Sau khi tôi đưa ra đề nghị ấy, người yêu cũ đã nói chia tay và không muốn gặp lại tôi nữa. Công việc ở công ty thì cô ấy bỏ giữa chừng mà không xin phép cấp trên. Có nhiều lần tôi đến nhà tìm cô ấy để nói chuyện, nhưng bố mẹ cô ấy đuổi tôi đi và nói vì tôi mà cô ấy lỡ dở.
Một thời gian sau, tôi biết người yêu cũ đã sinh con. Tính ngày tính tháng thì đứa bé là con tôi. Nhưng bản thân tôi giận, vì cô ấy đã tự ý đẻ con. Một phần nữa, có lẽ vì tôi không đủ dũng cảm nên không dám đối mặt với con mình.
Đến giờ, tôi đã có người mới và chúng tôi sắp kết hôn rồi. Phải thừa nhận rằng dù tôi và người yêu hiện tại khá hợp nhau nhưng tôi vẫn không thể có được cảm xúc như tình yêu đầu.
Một tuần trước, tôi được người yêu dẫn đến chùa cầu may. Đây là lần đầu tôi đi chùa, vì thế trong lúc người yêu vào làm lễ, tôi đã ở ngoài vãn cảnh chùa. Nhìn thấy một cậu bé chạc 5 tuổi đang quét lá, tôi thấy thương tình và tò mò nên hỏi sư thầy tại sao lại có trẻ nhỏ như vậy trong chùa?
Từ hôm đó đến nay, trong lòng tôi cứ vương vấn. (Ảnh minh họa)
Sư thầy nói mẹ đứa trẻ đã qua đời vì ung thư. Còn bố thì bị tai nạn không lâu sau đó. Họ đều là những người cùng khổ, giữa sự sống và cái chết, người phụ nữ kia vẫn quyết định không hóa trị để có thể giữ con. Còn người bố, trước khi qua đời cũng có di nguyện được gửi con vào chùa để học điều hay lẽ phải.
Nghe chuyện, tôi thấy mình thực là một kẻ tội đồ. Trong khi người khác làm mọi cách để giữ con, tôi lại ruồng rẫy, chối bỏ. Bây giờ lại không có dũng khí để đối diện với sự thật. Tôi ngỏ ý với sư thầy xin được trợ cấp nuôi dưỡng đứa trẻ nhằm an ủi lương tâm của mình. Sư thầy cảm ơn tôi đã mở lòng từ bi, còn chúc phúc cho tôi.
Từ hôm đó đến nay, trong lòng tôi cứ vương vấn và cảm thấy hổ thẹn vì sự giả tạo của mình. Tôi muốn được công khai xin lỗi người yêu cũ. Nhưng sợ rằng người mới sẽ không chấp nhận tôi làm điều đó. Theo mọi người, tôi có nên nói ra mọi chuyện và xin được nhận con không?
Article sourced from AFAMILY.
Original source can be found here: http://afamily.vn/mo-long-giup-do-cau-be-5-tuoi-song-trong-chua-nhung-nghi-den-nhung-viec-da-lam-trong-qua-khu-toi-tu-thay-ho-then-voi-su-gia-tao-cua-minh-20191112071612664.chn