Trân trọng những ấm áp của tình thân để không phải nói hai từ "hối hận"

22:00' 11-06-2021
Tôi bây giờ đã suy nghĩ trưởng thành chín chắn lên rất nhiều. Tôi không còn suy sụp như trước nữa nhưng tôi vẫn đang cố gắng vươn lên để có thể trở thành một con người mà tôi mong muốn, một người có thể kiếm tiền nuôi được gia đình, đem lại hạnh phúc cho những người tôi yêu thương nhất.

Ba tôi đi làm xa từ khi tôi còn 3 tuổi. Điều kiện nhà tôi lúc ấy rất nghèo, chỉ đủ để hai mẹ con sống qua ngày. Tôi lúc ấy vẫn còn chập chững, không biết rằng ba đã đi nước ngoài và không biết rằng ba đã rời xa mái ấm gia đình vì tôi, vì mẹ mà đi làm ở nương đất khách quê người, lạ lẫm.

3 năm sau ba có về nhà với gia đình, tôi nhớ mãi khoảnh khắc ấy khi đang học lớp 1B, lúc tan trường chiều. Tôi đeo cặp chạy xuống sân với hàng trăm xe cộ, hàng trăm phụ huynh tấp nập chờ con mình tan học. Tôi lững chững đi qua đoàn người tìm mẹ rồi bất chợt một người đàn ông nhấc bổng tôi lên. Bất thình lình như vậy khiến tôi rất sợ và rồi khi nhìn thẳng vào người đàn ông ấy là ba. 

Ba về rồi. Trong đầu tôi cảm thấy quá bất ngờ và cực kỳ hạnh phúc. Ba khác nhiều quá, tôi còn cảm thấy ngại ngùng, e thẹn và không biết nên làm gì cả. Khuôn mặt ba lúc ấy sung sướng vô cùng, ôm ấp cưng chiều tôi như một báu vật quý giá. Ba về không được bao lâu thì lại quyết định đi làm xa tiếp. Lúc đó tôi có mơ hồ thấy mẹ âm thầm một mình khóc trong bếp, có lẽ vì thiếu vắng tình cảm quá lâu, chưa kịp chan chứa thì lại phải chia ly. Thật sự lúc đó tôi quá ngây thơ đi, tôi chỉ biết ngồi đó bập bõm hỏi “Tại sao mẹ lại khóc vậy ạ?” . Đến lúc lớn rồi suy nghĩ lại thì chỉ cười thầm vì ngây thơ.

Điều mà tôi cảm thấy tôi ngơ ngác nhất đó là khi ba mẹ ly hôn mà tôi không hề hay biết cho đến khi tôi học lớp 6. Ba mẹ ly hôn khi tôi còn học lớp 2, có lẽ vì không muốn nói với tôi mà luôn che giấu sợ tôi quá buồn, sợ tôi tủi thân. Cho đến khi bà ngoại nói chuyện tôi mới biết rằng hai người tình cảm đã nhạt, không thể tiếp tục được nữa nên cả hai điều quyết định như vậy. 

Trong khoảng thời gian sau đó, ba và mẹ mỗi người đều có một cuộc sống mới và một gia đình mới. Tôi sống với mẹ, vẫn sống rất ổn và hay gọi cho ba thường xuyên. Có nhiều lúc bạn bè hỏi tôi, hàng xóm hỏi tôi rằng tôi “Cảm thấy như nào khi không có ba ở bên?” hay “Có nhớ ba không?. Tôi chỉ cười trả lời là tôi sống rất ổn, tất nhiên là rất nhớ ba. 

Khoảng thời gian đấy tôi không có nghĩ nhiều như bây giờ. Tình cảm mà mẹ mang lại cho tôi rất lớn. Dù mẹ có một gia đình mới, mẹ có sinh một người em trai rất đáng yêu thì mẹ vẫn chưa bao giờ để tôi thiệt thòi cả. 

Thời cấp 2 lúc ấy cuộc sống của tôi khá ra may mắn hơn hàng trăm ngàn người khác đó là tôi có thành tích khá tốt trong trường, được rất nhiều người ưu ái và mẹ luôn đầu tư cho tôi những thứ oách nhất, ngầu nhất khiến cho những đứa trẻ cùng lứa phải “đỏ cả mắt” vì ngưỡng mộ. Khoảng thời gian ấy tôi rất vui và vô tư không suy nghĩ nhiều, cho đến khi một  điều sắp đến khiến tôi không thể chấp nhận nổi.

Khoảng đầu hè lớp 9, tôi cắp sách đi về nhà, không khí lúc ấy khá trầm. Trong nhà cũng có mỗi mẹ ở nhà, tôi chạy vào bếp định là ăn trưa. Khi đi qua phòng tôi thấy mẹ đang vừa rơi nước mắt vừa gọi điện cho ai đó. Tôi chưa dám hỏi mẹ nhưng đã đoán ra có việc gì buồn rồi. Khi tôi đang ăn thì mẹ ra ngoài, giọng khàn khàn nói với tôi.

“Con phải chuẩn bị tinh thần với những gì mẹ nói”.

Giọng mẹ cứ lưỡng lự ngập ngừng làm tôi ngơ ngác nhìn mẹ không hiểu gì.

“Ba con bị ung thư giai đoạn cuối rồi”.

Lúc đấy mẹ nghẹn ngào nhìn tôi và tôi thì quá sốc, không tin những lời mẹ đang nói là sự thật. Thật sự là lúc ấy tâm trí tôi rất khó khăn để chấp nhận sự thật này. Tôi rất ít khi khóc trước mặt người khác, tôi không kiềm chế được chính mình lao vào phòng vệ sinh. Quá khó khăn để có thể bình tĩnh được vào lúc ấy, tôi khóc nấc lên trong nhà vệ sinh, ngoài khóc để giải tỏa hết cảm xúc của mình thì tôi không biết nên làm gì nữa. 

Mẹ dỗ tôi mãi sau tôi mới vào phòng nghỉ, mẹ gọi điện cho ba để tôi có thể nghe thấy giọng của ba. Khi nghe thấy câu “Nhi à, ba đây con” thì lúc ấy tôi đã òa khóc gọi tên ba. Tôi thật sự rất buồn dù có làm cách nào tôi cũng không thể đứng dậy được. Tôi cảm thấy hối hận, hối tiếc, tủi thân, tất cả những thứ tiêu cực nhất nhấn chìm tôi xuống đáy vực sâu thẳm.

Tôi có đi xuống Hà Nội thăm ba, nhìn thấy ba lúc ấy dù có cứng cáp, vững vàng như thế nào cũng phải mềm dịu, nứt vỡ biến thành tiểu bảo bối quý giá của ba đến ôm ba. Dù cho gặp nhau không được lâu, rất nuối tiếc nhưng thấy ba lạc quan, động viên tôi cố gắng học hành, lớn lên có thể gánh vác cho gia đình. Ba rất ấm áp và khi ở bên ba, tôi cảm thấy được bảo vệ, che chở, được lắng nghe, thấu hiểu, đối với tôi như vậy thôi đã là rất mãn nguyện rồi.

Từ lúc lần cuối gặp ba, tôi trải qua rất nhiều chuyện, có vui có buồn, có đau, có tủi. Khoảng thời gian đang tuổi ăn tuổi lớn có rất nhiều thay đổi, rất nhiều cảm xúc thất thường xảy ra. Tôi cảm thấy tôi nhạy cảm hơn, để ý người khác nói và nhận xét, tôi sống dễ xúc động và suy nghĩ khá tiêu cực. 

Cấp 3 học trong một môi trường tương đối áp lực với một con người sống hướng nội như tôi thì rất ngại kết bạn và hơi nhát gan. Đã từng có những ngày khi tôi lướt facebook người ta hay nói về ba mẹ làm tôi rất xúc động, đã từng có những đêm tôi âm thầm khóc vì nhớ ba, đã từng có những lần suy nghĩ tại sao thời gian không thể có một lần quay trở lại, dù là một lúc thôi, tôi muốn quay lại để có thể là tiểu bảo bối của ba thêm lần nữa. 

Tôi bây giờ đã suy nghĩ trưởng thành chín chắn lên rất nhiều. Tôi không còn suy sụp như trước nữa nhưng tôi vẫn đang cố gắng vươn lên để có thể trở thành một con người mà tôi mong muốn, một người có thể kiếm tiền nuôi được gia đình, đem lại hạnh phúc cho những người tôi yêu thương nhất. 

Dù cho mỗi người mỗi hoàn cảnh, cuộc sống của các bạn ra sao, dù có thiếu vắng một hay hai người không thể đồng hành cùng bạn trên con đường chông chênh, nhiều uẩn khúc thì hãy tự nhủ rằng “Cuộc sống chính là như vậy, đừng có cảm thấy tự ti hay tủi thân rằng mình như thế này thế kia, hãy cảm thấy may mắn khi mình được ba mẹ sinh ra là con người, mỗi người nắm trong tay một vận mệnh của chính mình. Hãy tự làm chủ cuộc sống, gạt bỏ những điều không quan trọng sang một bên, tự nhủ rằng mình cần làm gì, vẽ ra mục đích sống của chính mình và trải qua khó khăn, vất vả thì bạn mới có thể trưởng thành hơn. Lúc ấy bạn có thể thỏa mãn rằng “ Mình đã thành công chính bản thân mình rồi. Và điều quan trọng hơn bao giờ hết, những người mà yêu thương bạn nhất, chia sẻ gánh nặng ngọt bùi với bạn, chính là những người mà ta cần phải trân trọng, trân trọng hiện tại và tương lai. Hãy thật sự trân trọng để mãi mãi sau này không bao giờ phải hối hận.”

Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về ?

St Albans Heights Primary School Vùng: St Albans. Phone: 9366 4211
Xem thêm

Chúng tôi cố gắng giúp tất cả học sinh phát triển thành những người tự tin trong quá trình học tập lâu dài.


Article sourced from BLOGRADIO.

Original source can be found here: https://blogradio.vn/hay-tran-trong-nhung-am-ap-cua-tinh-than-nw231910.html