Tôi thấy lòng mình bình yên đến lạ khi đến Đà Lạt
Đây là lần đầu tiên tôi đặt chân đến Đà Lạt, vậy mà đến rồi tôi lại sợ. Không phải tôi sợ ở một nơi lạ, cũng không phải như những lời người ta hay nói về Đà Lạt mà là vì tôi yêu thành phố này quá sợ rằng đến sẽ không muốn trở về nữa.
Tôi yêu Đà Lạt qua những thước ảnh xinh xắn, những concert âm nhạc thân thương của Hà Anh Tuấn hay qua những bản tình ca da diết của Nguyên Hà, những điều nhẹ nhàng sâu lắng ấy dường như đã vỗ về tâm hồn tôi qua từng thăng trầm của thực tại.
Hôm nay là một ngày mưa, ngồi trong quán cà phê trong lòng thành phố, một chút nhạc du dương, thành phố dường như đang dang rộng cánh tay ôm trọn tôi vào lòng, tôi thấy lòng mình bình yên đến lạ. Người ta hay nói Đà Lạt là thành phố hoài cổ, khung cảnh cổ, những góc quán cafe cổ và những bài hát xưa cũ đủ để cho con người ta man mác hoài niệm và ưu tư.
Rồi chợt tiếng nhạc tắt do quán cà phê mất điện, bao trùm lên là không gian yên ắng, chỉ còn tiếng mưa phùn xì xào qua từng kẽ lá, tiếng nói chuyện râm ran của vài vị khách bàn bên.
Lâu lắm tôi với lại có cảm giác này, cảm giác tự nhiên lắm, cảm xúc và bình tâm, rồi trong lúc lắng tâm hồn xuống tôi chợt nghĩ về thực tại. Một công việc nhàm chán mà tôi đã theo nó trong vài năm, một mối quan hệ có lẽ đã nguội lạnh mà cả hai đang cố gắng duy trì, cả những dự định ước mơ còn dang dở chưa thể thực hiện, suy tư một thoáng tôi không muốn nghĩ tiếp nữa.
Đà Lạt không phải thành phố buồn mà những người mang nỗi buồn tìm đến nó, tìm sự chia sẻ, sự đồng cảm để rồi họ san sẻ nỗi buồn của mình cho Đà Lạt. Nhiều nỗi buồn tích tụ lại đủ lớn để mỗi ngóc ngách nhỏ ở nơi đây cũng đều mang màu buồn của hoài niệm, của chia xa.
Không ai đến đây mà không muốn nhấp nháp một chút buồn, chút cô độc thả hồn vào một chút sâu lắng, nhẹ nhàng. Đà Lạt ru êm tâm hồn tôi bằng một tâm hồn đồng điệu, để tôi biết rằng tôi không cô độc mà có một thành phố bé nhỏ ấy cũng mang nhiều tâm sự giống như tôi.
Buổi chiều, trời ngớt mưa, trên mặt đường vẫn còn đọng lại những vũng nước .Tôi đi bộ trên con đường đầy lá thông trở về phòng nghỉ. Hít thở một chút mùi sương lạnh của phố núi, cảm nhận cái lạnh tê tê sau mưa của Đà Lạt thấy đời người có nhiều cái bình yên đơn giản đến thế.
Bước chân qua con dốc Nhà Bò, được coi là biểu tượng của thành phố, một địa danh không ồn ào, không quá phô trương, đơn giản đó chỉ là một con dốc kỉ niệm, ấy vậy mà người ta lại yêu những cái gọi là kỉ niệm đến thế.
Bước xuống từng bậc thang ngắn và dốc tôi thấy tâm hồn mình bay bổng. Cũng giống như cuộc đời con người, sẽ có những lúc đi xuống, những lúc thăng trầm, qua mỗi đoạn dốc sẽ là một quãng đường mới bằng phẳng và cũng đẹp không kém những gì đã cũ, điều tôi phải làm là học cách đối mặt với nó.
Trên con dốc là một vài đôi tình nhân đang nắm tay nhau chụp ảnh, nụ cười hạnh phúc hiện rõ trên nét mặt. Nhìn cảnh này, còn ai nói Đà Lạt là thành phố chia xa, nó vẫn đang chở che cho những hạnh phúc nhỏ bé ấy, ít ra là ngay tại thời điểm này.
Thành phố này là như thế đấy, nó vỗ về những tâm hồn cô đơn mang nhiều tâm sự, nó lắng nghe câu chuyện của những kẻ du hành, nó vun đắp thêm hạnh phúc cho những cặp đôi và nó thương những kẻ còn đang rối ren trong cái cuộc sống đa chiều này như tôi.
Tôi sẽ trở lại đây thêm một và nhiều lần nữa, chưa biết cảm xúc vẫn như vậy hay sẽ là một dòng cảm xúc khác nhưng tôi chắc chắn rằng tôi vẫn thương Đà Lạt và Đà Lạt cũng thương tôi.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/da-lat-noi-minh-thuong-nhau-den-the-nw228370.html