Tôi nhất định sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp, độc lập và trân trọng bản thân mình
Dắt chiếc xe đã cũ ra khỏi nơi làm việc, tôi ngắm nhìn nước mưa ngập đến tận đầu gối, chửi thầm một tiếng. Chú bảo vệ ở bên thấy thế cất lời.
“Thôi gọi xe về đi con ơi. Mưa gió đường ngập lụt hết trơn. Chạy xe máy không an toàn đâu con”.
“Chắc con ráng về thôi chú ơi. Đi grab đắt quá. Về đến chỗ con ở cũng hết ngày lương của con rồi”.
Tôi cười nhẹ rồi lên xe chạy về nhà.
“Con chào chú, con về nhé”.
“Ừ, con về cẩn thận”.
Tròn một tháng nữa là tôi bước sang tuổi 20. Đối với tôi, tuổi 20 là một dấu mốc quan trọng. Hiện tại. tôi chưa có gì trong tay, nhưng chắc chắn sau này tôi sẽ có. Mới vừa nãy, trong ca trực tôi bị một vị khách hàng khó tính la mắng, cảm giác duy nhất là tủi thân. Mặc dù đã xin lỗi khách hàng, nhưng vẫn bị cấp trên trừ lương.
Đang suy nghĩ miên man, một cơn gió ập đến khiến tôi ngã nhào ra đường. Đầu gối chảy máu đau rát. Mang hết nỗi uất ức từ lúc làm việc, tôi ngồi khóc như một đứa trẻ. Bỗng có chiếc xe màu đen đi cùng chiều dừng lại.
Anh chàng trên xe bước xuống, chạy vội đến dựng xe của tôi dậy. Anh đến dìu tôi “Em có bị sao không? Nào, anh đỡ em dậy.”
Tôi đứng dậy hờ hững nhìn anh. Anh nhìn thấy đầu gối tôi chảy máu: “Em đợi chút anh dắt xe em vào gửi bên này rồi chở em đi bệnh viện nhé.”
Tôi nhìn tình trạng thảm thương của mình, khẽ gật đầu. Anh chở tôi đến bệnh viện rồi dìu tôi vào phòng khám.
“Đưa anh chứng minh nhân dân của em đi, anh vào làm thủ tục”.
Tôi loay hoay lấy giấy tờ từ túi xách rồi đưa cho anh. Sau khi khám xong, bác sĩ đưa cho tôi một số loại thuốc, rồi chúng tôi đi về.
“Cảm ơn anh nhiều. Em vẫn chưa biết tên anh”.
“Anh tên là Nam”.
“Em tên Kiều”.
“Anh đã nhìn thấy trên giấy tờ của em rồi. Tên em rất đẹp”.
“Anh cho em xin số tài khoản, em chuyển tiền gửi anh. Hiện tại, em không mang nhiều tiền mặt”.
“Giúp đỡ người khác là việc nên làm, em có thời gian mời anh đi cà phê là được”.
“Thật ngại quá”.
“Anh mới về thành phố này được một tuần, hi vọng được kết bạn với em”.
Anh đưa tôi danh thiếp của anh, anh là CEO của TF Company. Anh lịch lãm và phong độ, giọng nói trầm ổn, từng hơi thở đều mang sự kiêu hãnh. Và tôi bị chinh phục bởi sự tinh tế và chu đáo của anh.
Từ ngày đồng ý bên anh, anh luôn đưa tôi đi làm với lí do “Để em đi một mình anh sẽ lo lắng.” Tôi vui vẻ đồng ý với sự cưng chiều của anh. Anh xem tôi là công chúa, anh nâng niu tôi từng chút một, làm tôi chìm đắm trong tình yêu của anh.
Đang trong giờ làm, điện thoại rung nhẹ báo tin nhắn đến. Mở khóa màn hình, là tin nhắn từ Dương.
“Tan tầm anh đón em đi ăn tối, anh ở trước cổng đợi em.”
Anh dừng xe trước cổng công ty tôi, nhìn thấy tôi đi ra từ cổng, anh bước xuống lấy bó hoa từ phía cốp xe. Anh bước đến hôn nhẹ vào má tôi.
“Em thật đẹp”. Tôi nhận lấy bó hoa và nở nụ cười rực rỡ.
Mấy chị gái trong công ty hay trêu đùa tôi.
“Đúng là con gái đang yêu, hoa nở tươi rói trên mặt rồi”.
Bước vào nhà hàng, tôi thấy lạ quay sang hỏi Dương.
“Nhà hàng này sao vắng vậy anh?”.
“Vì hôm nay là ngày đặc biệt”.
“Đặc biệt?”.
“Đợi một chút nữa em sẽ biết”.
Người phục vụ đưa chúng tôi đến vị trí trung tâm của nhà hàng. Bỗng ánh đèn vụt tắt, tôi hoảng sợ víu cánh tay Dương.
“Đừng lo, có anh đây”.
Người phục vụ đẩy chiếc xe bánh kem và đầy nến từ xa đi lại, nhà hàng ánh lên ánh nến lung linh. Tôi nhìn nó với vẻ hồi hộp.
Dương buông tay tôi ra, anh quỳ xuống. Trên tay anh là chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
“Kiều, lấy anh nhé?”
Tôi xúc động không nói lên lời. Đầu gật gật, nước mắt hạnh phúc chảy xuống.
“Anh sẽ nuôi em, không cần em ra ngoài làm việc nữa”.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra nhanh chóng, khiến tôi cảm thấy mọi thứ không chân thực. Tôi nộp đơn xin nghỉ việc ở công ty, ở nhà ngoan ngoãn làm vợ của Dương.
Bên nhau với danh nghĩa vợ chồng một năm, những tính xấu của Dương dần dần lộ ra. Mỗi lần anh đi nhậu với đối tác về, vết son và mùi nước hoa trên áo anh rất nồng nặc.
Anh quát mắng tôi là ăn bám, không biết ra ngoài làm việc như những người khác. Những lần anh đánh đập tôi, ngày càng nhiều. Tôi không hiểu điều gì khiến người ta thay đổi nhiều đến vậy, là hết yêu, cạn thương, hay vì áp lực từ cuộc sống.
Từ khi nghỉ việc tôi rất ít tiếp xúc với đồng nghiệp cũ, cũng không biết tìm ai trò chuyện. Nỗi cô đơn cứ thế lớn dần, rồi tôi bị trầm cảm. Tôi tìm đến thuốc ngủ để kết thúc cuộc đời. Trước khi uống thuốc, tôi gọi điện cho bố mẹ.
“Mẹ ơi, con chọn sai đường rồi.”
Đặt thuốc vào miệng, mùi vị đắng ngắt nhắc tôi nhớ về cuộc đời bi thương của mình. Nước mắt chảy dài trên má.
Tôi giật mình tỉnh dậy, chạm vào mặt, nước mắt vẫn còn nhưng may quá, chỉ là một cơn mơ.
Tôi rời khỏi bàn làm việc, xuống tầng hầm, bấm máy chấm công. Dắt xe ra khỏi cổng, tôi tươi cười chào chú bảo vệ.
Hôm nay là một ngày tháng 12, nắng đẹp. Tôi sẽ đón chào tuổi 20 của mình, với tâm thế sẵn sàng. Tôi nhất định sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp, độc lập và trân trọng bản thân mình.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/em-con-tre-hay-dua-vao-chinh-minh-ma-dung-len-nw229817.html