Người ta thường bảo mối tình đầu là một cái gì đó rất tuyệt vời, nó là sự hồn nhiên của cái tuổi mới lớn, cũng là những tình cảm đẹp nhất, hạnh phúc nhất ta dành cho đối phương. Là những tháng ngày bên nhau chẳng hề lo nghĩ gì về tiền bạc, vật chất. Mối tình đầu của mọi người đẹp vậy đó, còn mối tình đầu của tôi là một vạn lần mong nhớ, một vạn lần trêu đùa và một vạn lần yêu anh.
Tôi và anh ấy quen biết nhau từ 4 năm về trước, lúc ấy cả hai vẫn còn non nớt, hồn nhiên lắm, cái tình cảm ấy cũng đẹp, vui biết bao. Hơn 2 tuần tôi về ngoại chơi thì gặp anh ấy, ngày nào anh cũng tán tôi, đi theo tôi, trêu tôi và rất thích cầm tay tôi nữa. Nhưng tôi đâu có cho, lúc ấy vẫn còn trẻ con lắm, ngại nữa nên thành ra cứ xa lánh anh vậy thôi. Miệng thì nói không thích nhưng khi được anh trêu cũng tủm tỉm cười à. Tôi cứ nghĩ anh thích tôi thật, và tôi cũng thích anh, cho đến khi kết thúc hơn hai tuần ở dưới ngoại. Tôi trở về thành phố, hôm ấy nghe các em tôi kể, anh không còn đi chơi nữa, chỉ ở nhà thôi, cũng không vui vẻ như trước nữa. Tôi cũng buồn, cũng nhớ anh mà, dù rằng cả hai không phải là người yêu nhưng lúc ấy tôi thích anh và hình như anh cũng thích tôi rồi.
Kết thúc ba tháng hè, tôi trở lại với công việc học tập của chính mình, tôi không còn quan tâm gì về anh nữa. Nhưng mỗi khi nhắc lại tôi vẫn nhớ như in, chỉ mong sao nhanh đến lúc tết hay nghỉ hè để về ngoại và gặp anh lần nữa, tôi vẫn một lòng thích anh dù tôi cũng không ít người theo đuổi. Tết năm 2021, tôi về với mong ước được gặp anh lần nữa. Lần này không còn sự vui vẻ, non nớt mà thay vào đó là sự lạnh lùng và im lặng. Anh nhìn thấy tôi, không một lời hỏi han hay quan tâm mà là sự lạnh nhạt, vô tâm, anh lướt ngang qua tôi mà không thèm nhìn lại. Tôi hụt hẵng, cảm giác như có ai đó bóp nát trái tim tôi. Tôi đứng một lúc lâu sau mới có thể lấy lại bình tĩnh.
Sau lần gặp lại không mấy tốt đẹp đó, tôi vẫn thích anh. Hè năm ấy về, điều mà tôi nhận được không phải sự vui vẻ nữa mà là tin dữ anh đã có bạn gái, chị ấy bằng tuổi anh, hai người quen nhau được hơn 6 tháng rồi. Tin dữ như giết chết trái tim tôi. Tôi khóc rất nhiều, khóc đến nỗi một bên mắt của tôi đau đến cận thị, ba ngày tôi không bước chân ra khỏi nhà, chỉ suốt ngày ôm lấy tấm hình anh mà khóc trong tuyệt vọng.
Khi bình tĩnh lại, tôi đã không khóc nữa, tâm trạng tốt hơn một chút, tôi cần mua một chút đồ cá nhân nên đi qua nhà anh để lên cửa hàng tạp hóa. Mắt tôi sưng lên, trưa hôm ấy nắng lắm, tôi không mang ô nên đi rất nhanh để về nhà. Có lẽ, một lần nữa số phận an bài, tôi và anh gặp nhau một lần nữa. Trên tay anh cầm ô đó, nhưng không phải anh che cho tôi mà là che cho cô gái khác. Anh nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh, nước mắt tôi cạn nên lúc đó tôi không khóc nữa. Khi đưa bạn gái của anh vào nhà xong, anh chạy theo tôi, nhìn vào mắt tôi, anh bảo: “Em ổn chứ? Đừng tự hành hạ bản thân mình như thế, em phải sống thật tốt, thật vui vẻ, chúng ta không còn duyên ở kiếp này".
Tôi nhìn anh, ánh mắt anh đẫm lệ, hai hàng nước mắt rơi xuống, tôi rất muốn hỏi anh rằng: "Tại sao lại đối xử như thế với tôi" nhưng lại không đủ dũng khí. Tôi đưa tay lau nước mắt rơi, rồi chào tạm biệt anh để đi về. Sau ngày hôm đó, tôi cũng không buồn nữa, tôi vui vẻ hơn, tích cực hơn và yêu thương bản thân hơn, anh thấy tôi tích cực vậy anh cũng vui. Thấm thoát hơn 2 tuần tôi về chơi hè nhà ngoại, tôi lại phải trở về thành phố.
Khi đã quen với nhịp sống trên phố, lúc bấy giờ tôi mới được mẹ kể lại rằng, gia cảnh nhà anh khó khăn lắm, anh phải yêu một cô bạn gái giàu có cùng lớp để lấy tiền trả nợ. Anh ngoan ngoãn, lễ phép, chăm chỉ ấy thế mà... Nghe đến thế, tôi khóc nấc lên, tôi muốn gọi điện, nhắn tin cho anh nhưng cũng chẳng được nữa, vì anh đã kết hôn với chị gái đó rồi. Có lẽ cuộc sống của anh cũng chẳng tốt đẹp gì vì tôi thường thấy anh đăng lên mạng xã hội những tâm trạng rất buồn. Anh buồn vì nhớ tôi, tôi cũng nhớ anh, tôi ước lúc đó có thật nhiều tiền để giúp anh trả được khoản nợ đó nhưng không thể làm được gì.
Gần đây tôi có nhắn tin với anh, anh cũng tâm sự về chuyện hôn nhân, anh cảm thấy bị coi thường vì hoàn cảnh gia đình anh. Anh mong tôi được hạnh phúc, và tôi cũng mong anh được bình an. Tôi chỉ biết lấy thân phận là một người bạn để nhắn tin hỏi han, động viên anh. Nói chuyện với anh cũng chính là cách tôi tạm biệt mối tình đầu, tạm biết những tổn thương, đau khổ mà chính tôi phải chịu trong quá khứ để bước vào một cuộc sống mới, một hành trình mới. CẢM ƠN ANH, MỐI TÌNH EM YÊU NHẤT, CẦU MONG ANH ĐƯỢC HẠNH PHÚC VÀ BÌNH AN.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/moi-tinh-dau-dep-hay-dau-nw247148.html