Thu man mát, se lạnh nhưng sao lòng em cảm thấy buốt giá tới vậy. Người ta nói, mùa thu đẹp lắm, lãng mạn lắm, lòng thoải mái lắm nếu được đi giữa trời thu, ngắm lá rụng, ngắm tiết trời se se lạnh ấy. Thế nhưng, em lại thấy buồn, thấy trông trải xốn xang và đau đớn vô cùng.
Hôm nay đây, em cũng tự mình đi trên con đường quen thuộc, tự mình ngắm lá vàng rơi, tự mình thảng thốt nghe tiếng ai đó gọi, rồi lại tự mình dừng lại để chụp những bức hình nơi phố quen. Có lẽ, thu sẽ vui hơn, sẽ đẹp hơn nếu như lòng em không cô đơn như thế. Người ta nói, cảnh chỉ đẹp khi lòng người vui. Thế nên, em không thể nào mỉm cười, không thể nào níu giữ kỉ niệm, em buồn, em khóc vì em nhớ anh!
2 năm về trước, chúng mình còn cùng nhau hứa hẹn bao nhiêu niềm vui, bao nhiêu dự định tương lại. Còn cùng nắm tay nhau đi dạo trên con đường mà anh rất thích. Em cũng đã từng chỉ muốn được bên anh trên con đường ấy, thế mà giờ đây em lại sợ, lại rùng mình mỗi khi đi qua nơi đó. Lúc nào em cũng thấy bóng hình anh.
Anh đã có vợ, có con, đã có một mái ấm gia đình. Giờ này, em chỉ sợ gặp anh, chỉ sợ chạm ánh mắt người ấy trên con đường chúng ta cùng đi. Nếu như, có một ngày, em thấy anh đi cùng người ấy và con, còn em một mình, không hiểu em sẽ nghĩ gì, sẽ làm gì, sẽ đối diện ra sao. Chắc là em sẽ thẫn thờ, sẽ khóc hay sẽ chạy thật xa để trốn tránh kỉ niệm.
Anh đã có vợ, có con, đã có một mái ấm gia đình. (ảnh minh họa)
Em là đứa con gái nhu nhược, yếu mềm. Em chỉ biết yêu và thương nhớ mãi một người dù người ấy đã thuộc về người con gái khác. Thật sự, em trách cứ bản thân cả trăm lần, đau xót cả ngàn lần nhưng không thể nào ngăn con tim mình thôi nhớ về anh. Em khờ dại quá phải không anh?
Giá như cho em trở lại ngày xưa ấy, em sẽ chẳng yêu anh, chẳng cho anh số điện thoại để anh làm quen, chẳng chịu nhận lời mời đi uống nước của anh. Và em cũng sẽ giật tay lại khi anh vội vàng nắm lấy tay em trong ngày thu ấy. Cái nắm tay của mối tình đầu nhẹ nhàng quá nhưng lại làm em nhớ vô cùng, nó khiến tim em đập rộn, khiến em cảm thấy nhớ anh, thương anh vô cùng. Em không biết, mình phải làm thế nào để quên đi tình yêu này hả anh. Chỉ tự em làm khổ mình mà thôi.
Giá như, thời gian đừng lặp lại, mùa thu đừng tới thì em không đau khổ nhiều như thế. Nhưng tất cả chỉ là giá như. Anh đừng hỏi giờ em sống ra sao, em không thể trả lời, vì em không có gì là rõ ràng cho tương lai cả. Chỉ để lòng mình tự trôi đi với những cảm xúc mông lung và vô định. Hãy cho em thời gian, hãy để em trở về thời khắc xưa, bắt đầu tình yêu mới, có được không anh? Cầu xin anh hãy ra khỏi tâm trí em, hãy để em quên đi người đàn ông em yêu tha thiết.
Đừng đi qua những con đường chúng ta từng đi anh nhé. Nếu có một ngày anh dắt tay chị ấy, hãy tránh nơi mà rất có thể em sẽ qua. Cám ơn anh vì điều đó. Lời cuối cùng, chúc anh hạnh phúc. Em sẽ đi lại những nơi kỉ niệm, em đang tập dần cảm giác phải đối diện với nỗi đau. Có như vậy, em mới quên được anh mãi mãi.
Phong Lan - Tổng hợp từ Internet