Lần đầu gặp anh, là khi tôi còn là một cô bé ngây thơ non nớt, mới chớm tuổi đôi mươi. Khi đó, tôi luôn tin vào thứ tình yêu màu hồng. Rằng anh sẽ yêu chiều tôi vô điều kiện, anh đã tới bên tôi khi tôi cần, sẽ vỗ về yêu thương tôi.

Hóa ra, đó chỉ là cái thứ tình đầu mà tôi luôn ảo tưởng. Nó cũng đẹp, mà lại mang cho tôi nhiều thương tích. Lần đầu tiên, tôi phát hiện ra, tình yêu không có đẹp tới vậy.

Lần gần đây nhất cãi nhau là vì, anh ấy muốn kết hôn. Tôi thì chưa sẵn sàng, và anh ấy lại muốn tôi theo đạo của nhà anh ấy. Tôi đã suy nghĩ mãi về lời đề nghị ấy. Tôi không muốn đánh mất anh ấy, tôi rất sợ cuộc sống sau này không còn anh ấy bên cạnh nữa. Anh ấy cứ lần nữa nhắc nhở tôi về vấn đề ấy, chúng tôi luôn có những cuộc hội thoại nặng nề.

Công việc của tôi gặp chút trục trặc, người mới vào luôn bị những ánh mắt soi mói khiến tôi áp lực vô cùng. Dự án cuối cùng này, nếu tôi không hoàn thành đúng chỉ tiêu, họ sẽ sa thải tôi. Tôi thức tới 5h sáng, rồi bỗng nhận ra, tôi chưa sẵn sàng cho bất kỳ điều gì cả. Tôi vẫn còn đang loay hoay với chính cuộc sống của bản thân mình.

Hôm nay mưa tầm tã, điều tôi dự đoán trước, cuối cùng cũng xảy ra.

Vẫn biết cái thế giới muôn màu này, gặp được ai đó, đều là may mắn của riêng mình.

Em vẫn luôn nghĩ, anh chính là điểm kết thúc em, thì ra chỉ là, điểm khởi đầu, để khiến bản thân em mạnh mẽ hơn.

- Em luôn nghĩ, anh là người cuối cùng mà em sẽ nắm tay. Thì ra, chỉ là em tự huyễn hoặc bản thân mình mà thôi, phải không?

Em sợ em sẽ yêu anh quá nhiều, để rồi như bây giờ, em bỗng bật khóc, thật to.

Em sợ em sẽ coi anh như cả thế giới, em sợ rất nhiều thứ trên đời.

- Em còn trẻ, còn nhiều cơ hội phía trước. Anh không muốn ở bên cạnh một cô bé, mỗi lần cô ấy cần anh sẽ phải chạy lại bên cạnh không chút do dự. Em phải học cách trưởng thành, để khi em có một mình, em cũng sẽ học cách mạnh mẽ để bước tiếp.

- Đừng coi anh là cả thế giới. Vì anh không phải.

Anh ấy cũng chẳng thèm hỏi tôi, vì sao tôi lại gọi điện và nhắn tin cho anh ấy liên tục như vậy. Anh ấy cũng chẳng thèm hỏi, vì sao tôi lại khóc. Chỉ còn lại trận cãi vã giữa chúng tôi.

- Có bao giờ, anh nghĩ tới cảm nhận của em chưa? Em chẳng phải cô bé như anh nói, chỉ là, đôi lúc em rất cô đơn, rất cần một bờ vai. Rất cần anh hỏi, em đã ăn chưa, ngày hôm nay của em có ổn không? Anh đã chẳng làm như thế từ rất lâu rồi. Nhưng, em vẫn chọn ở bên cạnh anh... cố gắng hiểu cho anh. Em không nói ra, không phải em không biết, mà là em cố gắng lờ nó đi mà thôi. Vì em biết cuộc sống này bộn bề quá, anh không thể nào lúc nào cũng quan tâm lo lắng cho em được. Tuổi tác chưa bao giờ là vấn đề để đánh giá sự từng trải. Và hôn nhân cũng không phải trò đùa. Chúng ta còn quá trẻ, còn quá nhiều dự định phía trước anh hiểu không? Thực ra, ngay từ đầu, em đã biết, chúng ta có quá nhiều khác biệt. Và rồi em nhận ra, yêu thôi chưa đủ, mà còn phải vì nhau mà thay đổi nữa. Nhưng, chúng ta, chẳng ai chịu thay đổi.

Anh ấy khựng lại đôi chút, môi mấp máy chẳng nói lên lời. Nói tôi không đau là nói dối. Gặp anh năm 20 tuổi, yêu anh tới năm 21 tuổi, rồi tạm biệt anh lúc 22 tuổi.

Người ta chỉ tốt với bạn cho tới khi họ không còn tình cảm với bạn nữa. Yêu một người là gì? Là chấp nhận ra đi, cho dù còn yêu.

Chúng tôi cứ thế chia tay trong một chiều mưa, tầm tã. Mưa như trút...

Tôi rất ghét việc khóc trước mặt người khác, đó là lần đầu cũng là lần cuối tôi khóc trước mặt một ai đó. Vì tôi không muốn thể hiện phiên bản yếu đuối của bản thân cho bất kỳ ai.

Cuộc gọi nhỡ của mẹ, tôi cũng chẳng muốn nghe.

Tôi sống xa nhà cũng được 4 năm rồi, học được cách giấu nỗi buồn đi. Mẹ tôi tiếp tục gọi.

Tôi đành bắt máy.

- Sao mẹ gọi không nghe? Suốt ngày yêu đương nhăng nhít, tập trung mà học với làm việc cho tốt. Mấy hôm nay mẹ đau lưng quá, làm từ sáng tới tối. Mà con em mày lười quá, mày phải khuyên nó vào. Còn bố mày nữa, bảo đi khám sức khỏe thì không chịu đi, lại còn hút thuốc.

Chẳng có câu nào là hỏi thăm tôi...

Và mẹ tôi tỉ tê một ngàn điều từ em họ tôi tới dì tôi, nhưng lại không hề quan tâm khuôn mặt tôi buồn như thế nào. Đây chẳng phải lần đầu,...

“Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu? Khi người ta khổ quá thì người ta chẳng còn nghĩ gì đến ai được nữa. Cái bản tính tốt của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau ích kỷ che lấp mất” – chợt nhớ đến bài ngữ văn đã học của Nam Cao.

Tôi rất thương mẹ tôi, tôi chưa bao giờ phủ nhận điều đó. Một mình mẹ cáng đáng cả gia đình, dòng họ không phải điều dễ dàng gì. Rồi bà ngoại tôi mất sớm, nên mọi thứ gánh nặng đều đổ lên trên vai mẹ tôi. Từ các em ruột tới em cùng cha khác mẹ, rồi tôi và em tôi. Cho dù, từ bé mẹ rất nghiêm khắc với tôi, tôi cũng chưa từng cảm thấy hờn trách hay gì. Tính cách sinh ra số phận không phải sao?

Nhưng chẳng biết từ lúc nào, tôi chẳng có chuyện gì để kể hay nói với mẹ nữa. Mẹ chẳng thể hiểu cuộc sống của tôi trải qua những gì, cũng như tôi chẳng thể hiểu cuộc sống của bà.

Cuộc gọi kết thúc khi tôi chỉ kịp nói một câu.

Nhìn lên bầu trời đầy nắng, mà lòng tôi chẳng có chút yên bình.

Đôi khi nghĩ sao cuộc đời lại bất công tới vậy. Xa gia đình, bạn bè thì ít, tình yêu thì tan vỡ, công việc thì chưa phải công việc mình yêu thích hay đam mê gì.

Sự trống rỗng trong lòng là sự thật rõ ràng nhất. Cảm giác chơi vơi giữa dòng đời...

Tinh tinh, điện thoại có tin nhắn tới.

Là tin nhắn quảng cáo. Tôi phát hiện ra, lúc tôi yếu đuối nhất, muốn tìm một ai đó trong cái đống nick facebook đang sáng đèn kia để trút hết nỗi ấm ức kia.

Thì ra, chẳng có ai cả.

Càng lớn càng cô đơn, không phải sao?

Tinh, tinh…

Tin nhắn tới.

- Anh biết chúng ta không còn bên nhau nữa. Nhưng nếu thi thoảnh nếu em muốn gặp anh, chúng ta vẫn có thể gặp lại. Đừng coi nhau như người dưng.

Tôi cười khẩy, chẳng muốn mở hẳn tin nhắn ra, lập tức xóa hết cuộc hội thoại, xóa số.

Người dưng còn tốt hơn là dây dưa mãi không dứt ra được.

Trong lòng trống rỗng tới lạ kỳ, tôi chỉ không ngờ, tôi không cầu xin hay níu kéo. Chỉ nhẹ nhàng, để anh ấy bước ra khỏi cuộc sống của tôi.

Khi tôi hai mươi tuổi, tôi đã nghĩ tới việc chạy trốn khỏi tuổi trẻ chơi vơi, đầy cám dỗ, từng tưởng chừng như đánh mất cả bản thân mình. Từng như con thiêu thân nghĩ tình yêu là tất cả, từng tin rằng ai cũng tốt với mình vô điều kiện như tôi đã từng.

Khi tôi hai mươi, tôi chợt nhận ra, sinh nhật tuổi mới không còn vui vẻ gì nữa. Nó giống như một gánh nặng vậy, phải tự lập mà đương đầu. Không còn bố mẹ bên cạnh để nhắc nhở, mắng mỏ nữa. Tôi phải tự đưa ra quyết định cho bản thân mình. Khó lắm đúng không? Khi con người vốn mang bản tính ích kỷ?

Nhưng càng lớn, càng cảm thấy cuộc sống càng nhiều bộn bề, đôi lúc chỉ muốn mọi thứ đơn giản như mình còn bé. Trong cuộc đời, đôi khi, khó khăn nhất là sự lựa chọn, không có đúng hay sai, chỉ có bản thân sau này có hối hận hay không mà thôi. Hồi bé chọn lấy chiếc kem hay kẹo mút đã cảm thấy thật khó khăn, nhưng khi lớn lên rồi, mới biết kem thì dễ tan chảy, còn kẹo mút thì gây sâu răng.

Hai mươi mốt tuổi, tuổi đương đầu với mọi thứ trên cái thế giới đầy khắc nghiệt này. Thì ra, lớn lên là thế, tình yêu cũng chẳng đủ to lớn để cảm thấy hạnh phúc. Gia đình có thể là nơi để quay về nhưng cũng không phải nơi hiểu bạn nhất.

Hai hai tuổi, kết thúc một tình yêu từng có rất nhiều lời hẹn thề. Kết thúc một công việc chẳng có hứng thú.

Có lẽ tuổi hai mươi ba, tôi sẽ làm những điều mình thích. Không suy nghĩ về việc mẹ sẽ buồn như thế nào khi tôi quyết định rẽ đi một hướng đi mới. Tôi luôn cố gắng với công việc tôi không thích, chỉ vì thương mẹ quá, sợ mẹ thất vọng về mình. Và rồi tôi bỗng nhận ra, chẳng bao giờ tôi có thể làm vừa lòng tất cả mọi người, khi mà, bản thân mình không thực sự cảm thấy hạnh phúc.

Chúng ta nên sai một vài lần để biết thế nào là đúng, mỗi vết thương trên người là một bài học. Bài học để mạnh mẽ hơn, để không vấp ngã đúng chỗ gập ghềnh ấy nữa.

Cho những con người trưởng thành, thực ra chính bản thân tôi cũng không có câu trả lời cho những hành động tôi đã làm. Đôi lúc, nước mắt cứ thế rơi, không vì ai cả, chỉ vì bản thân bế tắc quá.

Đôi lúc cảm thấy chơi vơi lắm chứ, càng trưởng thành càng cô đơn, càng lớn, có những mối quan hệ chẳng như mình mong muốn, có những nỗi buồn chẳng nói nên lời. Nhưng đi qua những vấp ngã, chúng ta mới tìm được lời giải, cho chính con đường mà chúng ta đang đi.

Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về Thợ handyman?

Hoà Handyman Vùng: Deerpark. Phone: 0474 550 967
Xem thêm

chuyên sơn, sửa nhà, làm mới, nới phòng


Article sourced from BLOGRADIO.

Original source can be found here: https://blogradio.vn/cang-truong-thanh-cang-co-don-nw232434.html