Thế giới ngoài kia vẫn xao động nhưng lòng chúng ta là những nỗi niềm riêng khó có thể nào nguôi

15:00' 14-06-2019
Đã từng nghe ở đâu đó rằng, thật buồn khi một sớm mai nào đó thức dậy, người ta đã không còn yêu mình nữa. Thật vậy, cái cảm giác mà tay giờ đã lạnh, tự mình ôm lấy bản thân khi mà trời ngoài kia vẫn xanh, mây vẫn trắng, nó đau đến nhói lòng.

Những ngày sau chia tay, có lẽ em và anh vẫn thế. Vẫn sáng sớm thức dậy, vội vã đến chỗ làm, loanh quanh giữa bộn bề công việcvà tám tiếng sau tất tả ra về. Cuộc sống cứ thế xoay vần, vẫn cứ bình thản diễn ra, thế giới ngoài kia vẫn xao động nhưng lòng chúng ta là những nỗi niềm riêng khó có thể nào nguôi.

Em biết, giờ này anh đang nghỉ giải lao giữa giờ, tranh thủ cho cấp dưới xả hơi sau vài giờ làm việc tay chân mệt mỏi. Anh sẽ ngồi mở điện thoại, lướt lướt vài trang facebook, bấm like hình bạn bè hoặc đọc một bài báo nào đó.

Em biết, giờ này anh đang trên ga tàu trở về nhà, vừa cắm tai phone nghe nhạc để rồi ba mươi phút sau, căn bếp nơi căn hộ anh sẽ lại ấm nóng, một vài món ăn giản đơn sẽ được dọn ra, và anh lặng lẽ ăn một mình.

Em biết, sáng nay không phải đi làm, anh sẽ ngủ tới 10h sáng rồi mới chịu ngồi dậy ngái ngủ....

Và còn nhiều thói quen khác...

Có thật nhiều lý do để người ta đẩy nhau ngược về hai hướng, trong đó có lẽ lý do đau đớn nhất là chúng ta không hợp nhau. Và nó buồn cười, khó hiểu đến không thể nào rơi nước mắt được. Chúng ta còn yêu, nhưng lại đẩy nhau về hai hướng không còn lại người kia. Để rồi cứ rảnh rỗi lại mở tin nhắn của nhau, màn hình bên này cứ hiện dấu ba chấm nhưng mãi mãi sẽ không có tin nhắn nào đến nữa.

Chia tay, mà lòng cứ nghĩ về nhau để rồi day dứt khôn nguôi. Chia tay, lao vào công việc và những cuộc vui thâu đêm suốt sáng, mà hình bóng của người kia cứ lảng vảng, và rồi bất chợt nước mắt khẽ rơi, chỉ biết đưa tay lau vội như sợ người khác trông thấy.

Những ngày sau chia tay, chúng ta vẫn sống, vẫn cứ mải miết giữa những lo toan. Chúng ta vẫn ở đây, duy chỉ tình thương là không còn nữa. Anh không biết và có lẽ cũng chẳng muốn biết, rằng đã có những ngày em đi dọc những con đường trong thành phố, mong cầu thấy lại anh-của-những-ngày-còn-nhau. Em nhớ những ngày thành phố này bé nhỏ trong tầm tay, vậy mà sao lúc mình xa nhau rồi nó lại rộng lớn đến vô chừng như thế?

Chúng ta vẫn sống cùng nhau dưới một bầu trời, hít thở cùng một bầu không khí nhưng đã trôi về hai hướng không nhau....

**********

"Em này, đã bao nhiêu ngày rồi thế?

Anh biết, giờ này có lẽ em đang quay cuồng với mớ công việc nơi công ty. Lúc trước, mỗi khi mệt, em sẽ than thở với anh, nhưng nếu bây giờ, em mệt mỏi, ai sẽ là người cho em than vãn và nhõng nhẽo nữa đây?

Anh biết, thể nào hôm nay tan sở, em sẽ lười ăn tối đàng hoàng, rồi lại mua bừa một thứ gì đấy, ăn vội rồi thôi.

Hôm nay chủ nhật, thế nào cũng sẽ có một người ngủ tới tận 12h trưa vẫn chưa thèm dậy đây...

Bao lâu rồi em...?"

Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về ?

Lyndale Secondary College Vùng: Dandenong North. Phone: 9795 2366
Xem thêm

Article sourced from GUU.

Original source can be found here: https://guu.vn/ta-van-cung-song-duoi-mot-bau-troi-nhung-da-troi-ve-hai-huong-khong-nhau-GkbFKj4Phhj0e.html