Phỏng vấn độc quyền với đội trưởng Liverpool Steven Gerrard đã cho thấy anh nghĩ gì về chiếc cúp vô địch Ngoại Hạng Anh anh vẫn luôn mong mỏi, và nó có ý nghĩa thế nào với anh và đội bóng.
Gerrard đang có mùa giải đẹp nhất trong vòng 5 năm qua
Steven Gerrard đã nói một câu nói mà có thể đã thể hiện lên tất cả những phẩm chất của Liverpool FC.
“Bạn luôn muốn níu kéo một tia hi vọng nhạt nhoà rằng sẽ có ngày bạn sẽ có một cơ hội dù thật nhỏ nhoi, một lần quyết chiến cuối cùng sẽ đến với mình trước khi giã từ sân cỏ,” Gerrard cho biết. “Và thời điểm ấy là đây.”
Đúng vậy, thời điểm ấy là đây. chỉ cần chiến thắng trong 3 trận đấu còn lại của mùa giải, cúp bạc sẽ trở lại với Anfield lần đầu tiên sau 24 năm. Đơn giản vậy thôi, 3 trận, 3 chiến thắng.
Vào giờ ăn trưa hôm thứ 5 tại Melwood, khu tập luyện của Liverpool: nơi làm việc của Gerrard. Thậm chí chưa cần bước vào khu sân tập, bạn cũng có thể nghe được giọng nói của anh ấy, lớn tiếng hướng dẫn, liên tục chỉ đạo. Ở bên ngoài lề đường, các cổ động viên đứng đầy trên các nóc xe hơi và những cái thang để len lén xem thủ quân của mình đang tập luyện ra sao.
Khi buổi tập kết thúc, Gerrard bước thẳng từ sân vào một trong những phòng nhỏ dành cho các buổi phỏng vấn. Khi anh đang ở trong tâm thế nghiêm chỉnh: lời nói của anh luôn đi kèm với nét bộc trực, kiên nghị hằn sâu trên khuôn mặt.
Chủ đề thứ nhất của cuộc trò chuyện cũng không khó đoán ra: Anh đang làm thế nào để dồn nén những cảm xúc?
“Thật lòng thì đó là khâu quan trọng nhất bởi vì tôi buộc phải kiềm nén được chúng,” Gerrard cho biết. “Nhưng chúng vẫn luôn hiện hữu – sự lo lắng cũng như sự hào hứng. Chúng hiện hữu là vì chúng tôi đã tự mình giành về quyền được sỡ hữu những dòng xúc cảm ấy. Điều gây trở ngại nhất, điều mà cũng quan trọng không kém gì việc được ra sân thi đấu, chính là liệu tôi có kiểm soát được bản thân và vững bước vượt qua những tuần tiếp theo. Liệu tôi có làm được không.”
Những lời nói ấy thật ra chính là lời khẳng định, chứ không phải là những câu hỏi. Rõ ràng Gerrard tin rằng anh có thể tự chủ được, thậm chí trước đó đã phải tự buộc mình nhìn thừa nhận rằng cuộc sống ở Merseyside không còn đơn điệu như trước nữa. Khi nhận thức được Liverpool có thể giành danh hiệu, cách ứng xử của Gerrard không còn như trước nữa.
Sau buổi phỏng vấn này anh sẽ rời đi trên chiếc xe hơi của mình, băng qua cánh cổng Melwood, tiếp tục chìm mình vào nỗi khát khao, những cổ động viên đang ngóng trông, và chạy hết đoạn đường dài 15 dặm về phía bắc để về đến nhà anh ở Formby. Sẽ không có chỗ cho việc quay đầu lại nhìn, hay xem những trận mình đã đấu trên video. “Tôi đến sân tập, chơi hết sức mình và tôi cũng cố hết sức mình để không nghĩ về nó,” Gerrard thừa nhận.
Nhưng người hâm mộ nói gì với anh trên các nẻo đường của Liverpool?
“Tôi không còn đi dạo quanh thành phố nữa,” anh nói thêm, cắt ngang câu hỏi. “Thỉnh thoảng thì có, nhưng có lẽ đi vào trung tâm thành phố chỉ một tháng một lần thôi. Là bởi vì tôi không… tôi không biết liệu từ “thoải mái” có đúng ngữ cảnh không, nhưng tôi sẽ cảm thấy yên bình hơn và riêng tư hơn khi tránh xa nơi ấy. Tôi muốn hoàn thành việc tập luyện rồi trở về tổ ấm ở Formby càng sớm càng tốt và thư giản, bình tâm, kề cạnh bên những người con gái thân yêu của mình [vợ anh Alex và 3 cô con gái Lilly-Ella, Lexie và Lourdes]. Như thế sẽ rất nhẹ nhõm, khi được tách mình với mọi thứ.
“Không phải là vì tôi không thích dạo chơi ở Liverpool. Tôi thật sự rất tự hào về quê hương của mình cũng như tôi rất yêu thành phố này nhưng tôi tin rằng mọi người sẽ hiểu được khi họ đọc bài phỏng vấn này rằng ở vị trí của tôi khó lòng có thể nhảy ra khỏi xe rồi dạo quanh Liverpool One (trung tâm mua sắm của thành phố) được.
Thường thì Gerrard là người rất thích tìm đọc tin tức. Vậy anh có đọc được lời bình của Zinedine Zidane hồi tuần qua rằng anh xứng đáng giành danh hiệu vô địch vì “những gì anh đã cống hiến” cho bóng đá?
“Bạn cũng biết đấy, tôi rất thường hay nhìn thấy những việc như thế, tôi muốn cập nhật thông tin và tôi tìm đọc tin tức rất nhiều. Nhưng gần đây tôi đã cố ngưng việc đấy cũng như ngay khi bước chân ra khỏi Melwood, tôi luôn cố đẩy những gì liên quan đến bóng đá ra khỏi cuộc sống của mình.”
Tôi đã đọc đầy đủ trích dẫn của Zidane, bao rằng cả những dòng chữ nói rằng anh (Gerrard) và Paul Scholes là 2 tiền vệ xuất sắc nhất trong 20 năm trở lại đây.
“Nghe này, như thế là quá đề cao tôi rồi. Anh ấy là người hùng trong tôi, và những gì anh làm được trên sân cỏ luôn khiến tôi sửng sốt. Anh ấy thật sự là thiên tài bóng đá nên khi được chính anh ấy khen thì đúng là vui thật. Nhưng bạn chỉ nhận được những gì xứng đáng một khi đã thành công. Chúng tôi xứng đáng có mặt ở vị trí hiện tại. Tôi cảm thấy rằng chúng tôi là đội mạnh nhất giải đấu nhưng hiện tại vẫn chưa đạt được thành tích nào cả.”
Vẫn chưa đạt được thành tích nào cả; câu nói thật chua xót, vì câu lạc bộ hiện đang chìm trong không khí sục sôi. Liverpool và Brendan Rodgers đã cho biết mục tiêu là lọt vào top 4 và được tham dự Champions League nhưng theo phần trả lời phỏng vấn của Gerrard, người rất tôn trọng Rodgers, lại tiết lộ thêm.
“Huấn luyện viên chưa bao giờ nói rằng top 4 là mục tiêu duy nhất của đội bóng,” anh khẳng định. “Ông cho biết lọt vào top 4 là ưu tiên hàng đầu nhưng tôi tự tin rằng cả đội còn có thể làm được nhiều hơn thế.”
Cách đây không lâu, Gerrard dường như đã từ bỏ mơ ước nâng chiếc cúp Ngoại Hạng Anh. Trong tự truyện của mình, My Liverpool Story, xuất bản vào năm 2012, anh viết: “Nếu tôi có thể giành được danh hiệu cùng Liverpool thì đó sẽ là một điều thần kì nhưng tôi vẫn sẽ quyết đấu đến cùng.”
Giờ anh cảm thấy như thế nào về những câu nói ấy? “Rất nhiều lần có lẽ tôi đã từ bỏ mọi hi vọng – hoặc gần như thế. Khi bạn chỉ kết thúc mùa giải ở vị trí thứ 7 hoặc 8 và nhìn thấy được sự chênh lệnh quá lớn với nhóm đầu thì đúng là rất áp lực. Thậm chí sau đó, cuối mùa giải bạn lại phải thấy các đại gia chi đủ khoảng tiền và tăng cường cho đội hình của họ…”
Tiếng của Gerrard như nghẹn đi trong tích tắc.
“Nhưng khi Brendan đến tôi lại cảm nhận được một điều gì đó rất thật từ buổi trò chuyện đầu tiên của chúng tôi. Không phải vì nội dung của cuộc trò chuyện – những thứ ông ấy cần ở tôi – mà vì tôi thích tầm nhìn xa cho tương lại của câu lạc bộ nơi ông. Tôi đặt trọn niềm tin vào vị huấn luyện viên này cũng như các kế hoạch của ông. Trọn niềm tin. Tôi giao tất cả niềm tin của mình chỉ sau một buổi trò chuyện đầu tiên.
“Rodgers quá xuất sắc so với độ tuổi của mình [41]. Tôi nghĩ ông ấy sẽ trở thành một trong những huấn luyện viên tài ba nhất thế giới và tôi hi vọng rằng sau khi mình ra đi ông vẫn sẽ gắn bó với câu lạc bộ thêm một khoảng thời gian dài nữa. Tôi hi vọng ông sẽ ở đây thêm thật nhiều, thật nhiều năm nữa bởi vì đội bóng đang có được một thuyền trưởng rất xuất sắc. Dù từ đây đến cuối mùa giải có xảy ra chuyện gì, mục tiêu ban đầu vẫn được bảo toàn.
“Ông là người quyết thắng, ông khao khát thành công, những điều ông làm luôn chuẩn xác, ông đối xử rất tốt với học trò, ông không bao giờ cố điều khiển câu lạc bộ, hoặc đụng vào những thứ không liên quan đến mình. Ông chỉ đặt sự tập trung của mình vào sân tập và huấn luyện đội bóng, phát triển các cầu thủ, hoàn thiện đội hình và chơi bóng theo lối đá hợp lý. Đó chính là những gì cổ động viên mong muốn ở nơi đây.”
|
|
Gerrard biết rõ hơn ai hết. Anh biết vì anh đã sống và hít thở cùng câu lạc bộ trong suốt cuộc đời mình, anh thấy được những điều ấy trên khuôn mặt của người hâm mộ và cũng của chính anh nữa. Tất cả đã dẫn đến phản ứng đầy cảm xúc của anh khi tiếng còi mãn cuộc vang lên trong chiến thắng oanh liệt 3-2 trước Manchester City.
Đầu tiên tiếng hét vang hạnh phúc, những giọt nước mặt rơi theo sau đó, cuối cùng là lời động viên, thét vào tai của đồng đội khi tất cả đang xếp thành vòng tròn trên sân cỏ và một ống kính truyền hình đã lén quay lại được.
“Nghe đây, nghe đây,” Gerrard la to. “Trận đấu này đã xong rồi. Chúng ta sẽ đến gặp Norwich. Làm điều tương tự. Chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu.”
Có cảm giác như đó là khoảnh khắc định mệnh – khoảnh khắc sẽ sớm trở nên bất tử trên các chiếc áo thun được bày bán dọc theo Anfield Road – mặc dù Gerrard cũng biết điều ấy có thể trở thành vô nghĩa nếu xảy chân.
“Không, tôi vẫn chưa xem lại tình huống đó,” anh cho biết. “Tôi không nghĩ rằng nó có ý nghĩa to lớn như thế cho đến khi tôi trở về phòng thay đồ và hồi tưởng lại điều ấy. Tôi không biết rằng có máy quay ở gần như thế và thật lòng thì tôi cũng không muốn họ thu được những gì tôi đã nói.
“Nó chỉ là lời bộc bạch nói ra, từ tận con tim mà thôi. Nhưng tuần qua thật là một tuần đầy cảm xúc. Tầm quan trọng của trận đấy, ý nghĩa của nó đối với bạn thân tôi và những ai hướng về câu lạc bộ. Thật khó đễ diễn tả bằng lời tầm quan trọng của nó cũng như lợi thế của việc giành được chiến thắng trong trận đấu ấy. Tôi nghĩ khi ấy và khi trả lời phỏng vấn trên Sky hơi vượt tầm kiểm soát một chút.
Những cảm xúc như bị đè nặng hơn khi tuần qua đội bóng tưởng niệm 25 năm thảm hoạ Hillsborough, khi 96 cổ động viên Liverpool đã phải thiệt mạng. Nạn nhân nhỏ tuổi nhất chính là anh họ của Gerrard, Jon-Paul Gilhooley. Khi ấy chỉ mới 10 tuổi.
“Không chỉ buổi lễ mà còn những tuần dàn dựng buổi lễ và nhiều hơn thế nữa, hơn bao giờ hết để tưởng niệm thảm hoạ này và cũng là dịp để họ công bố những gì đã điều tra được và tiến độ của các cuộc điều tra hiện tại.” Gerrard giải thích.
“Đây là nỗi đau chung của toàn thế giới nhưng khi có một người thân liên quan đến vụ việc này… chỉ có thể nói đây là một tuần đầy cảm xúc. Dàn dựng, tập luyện, chuẩn bị cho trận đấu quan trọng nhất của mùa giải được tổ chức cùng lễ tưởng niệm Hillsborough.”
Các cuộc điều tra đã lại được tiến hành, ở Warrington, và công lý cuối cùng sẽ phơi bày trước ánh sáng. “Tôi không biết dùng từ gì mới chính xác,” Gerrard thừa nhận. “Nhưng đã có tiến triển. Đổi mới? Tích cực? Có rất nhiều đột phá và chúng tôi cảm thấy đang dần chiến thắng được nỗi đau. Khi nói thế, hay nghe mọi người phát biểu tại buổi tưởng niệm thật sự có quá nhiều rào vẫn cần phải vượt qua. Thế nên chúng tôi sẽ giữ bình tĩnh và bày tỏ sự ủng hộ của mình.”
Gerrard đôi lúc sẽ lái xe qua (Cổng) Shankly Gates ở sân Anfield và đài tượng niệm Liverpool ở cạnh bên. “Mỗi lần tôi nhìn thấy tên Jon-Paul khắc trên cẩm phiến thạch lạnh băng ở bên ngoài Shankly Gates, sự giận dữ và đau đớn lại tràn ngập trong tôi,” Gerrard đã viết thế trong quyển tự truyện 2007. “Tôi chưa từng nói cho ai biết nhưng đây là sự thật: Tôi chơi bóng vì Jon-Paul.”
Gerrard hiện tại thừa nhận rằng, “Tôi lái xe qua rất nhiều lần. Nhưng tôi không cần đến đài tưởng niệm để nhớ lại. Tôi có những kí ức của riêng tôi: lắng nghe phần đầu của trận đấu trên vô tuyến và nghe tin tức về Jon-Paul. Thế nên tôi không cần phải đến buổi tưởng niệm hay lên mạng thì mới biết về Hillsborough. (Vì) Tôi luôn phải đối mặt với chúng.”
Làm việc với Steve Peters, nhà tâm lý thể thao học, đã giúp ích cho Gerrard rất nhiều, khi anh nói rằng nhờ có ông mới có thể cứu vãn được sự nghiệp của anh vào 3 năm trước khi anh gồng mình vượt qua chấn thương háng – về cơ bản, là khi cơ tróc khỏi xương.
“Tôi đã gặp mặt 3,4 chuyên gia và họ đều có những ý kiến khác nhau,” Gerrard cho biết. “Tôi đứng trước một quyết định rất quan trọng và nó ảnh hưởng rất sâu sắc về mặt tinh thần của tôi – khi đang dính chấn thương và không biết tương lai quần đùi áo số sẽ ra sao. Đó chắc hẳn là thời điểm khó khăn nhất và tôi cần một chút sự giúp đỡ tâm lý để có thể trụ lại được.
|
|
“Khi đã trở thành bệnh nhân và bác sĩ của nhau, tôi thích được một mình trò chuyện với Steve và tôi từng hay đến nhà của ông ấy hoặc đến trung tâm đạp xe ở Manchester và tôi đã cần 6 đến 8 khoá trị liệu. Tôi từng cảm thấy rất lạc quan và có được nhận thức rõ ràng hơn về lý do mình cảm thấy quá yếu đuối.
“Tôi tiếp tục trị liệu vì tôi tự nhủ rằng: ‘nếu ông ấy có thể khiến mình phấn chấn như thế thì chắc chắn rằng ông có thể giúp mình khi trở lại thi đấu.’ Đó chính là quan niệm của tôi đối với mọi thứ trong bóng đá. Nếu tôi có được lợi thế dù là nhỏ nhất thì tôi sẽ nắm bắt nó. Lời nhắn nhủ của tôi dành cho các cầu thủ và các câu lạc bộ là nên có một chuyên gia, điều ấy rất quan trọng trong các trận đấu – buộc các cảm xúc, thứ mà quay cuồng trong đầu bạn, phải tuân lời – thế nên việc ấy sẽ chỉ có lợi mà thôi.”
Rodgers đã chính thức hoá vai trò của Peters ở Liverpool và ông cũng sẽ cùng với tuyển Anh đến với World Cup tại Brazil vào tháng 6 này. Niềm tin của Liverpool dành cho các cầu thủ Anh – từ Daniel Sturridge đến Raheem Sterling và Jon Flanagan – cũng chính là điểm nhấn của họ trong mùa giải này và Gerrard đã đồng tình với Rodgers rằng ở xứ sở xương mù này không có ‘thiếu nhân nhân tài’ – chỉ có thiếu niềm tin mà thôi.
“Đây là điều bực mình duy nhất của huấn luyện viên và chúng ta đã nói rất nhiều về việc đó,” Gerrard nói tiếp. “Tôi không muốn lời mình sẽ thành tiêu đề các bài báo, nhưng tôi nghĩ ông ấy đúng. Chúng ta đã tự vùi lắp bản thân. Nhưng bạn cũng biết cảm giác ấy như thế nào. Đây là một vấn đề rất nhạy cảm khi nói về những sự kì vọng cùng với tuyển Anh vào thời điểm quan trọng này đến với World Cup. Nhưng Brendan luôn tin rằng chất lượng của cầu thủ Anh rất cao và có thể tiến đến thành công nếu được dẫn dắt đúng hướng.”
Đối với Gerrard, cầu thủ sẽ bước sang tuổi 34 vào cuối tháng 5 này, đã thay đổi vị trí sang một tiền vệ ‘phòng ngự’ chơi thấp để phù hợp hơn.
“Huấn luyện viên đã giúp tôi hoán đổi vị trí tốt hơn,” Gerrard cho biết.” Nhưng tôi nghĩ kinh nghiệm chơi hậu vệ phải, tiền vệ cánh phải, và tiền vệ cầm nhịp cho tuyển Anh nhiều lần, đã giúp ích cho tôi trong các trận đấu này và nhờ đó tôi hoán đổi nhanh hơn so với những gì mọi người tưởng. Nhưng tôi rất thích vị trí này. Tôi thích được cầm bóng, kiểm soát nhịp độ trận đấu và tiếp tục cống hiến. Đó là tất cả những gì tôi muốn được làm.”
Từ khi anh thay đổi vị trí vào tháng 1 năm nay, Liverpool đã giành 38/42 điểm với 11 trận thắng liên tiếp. Liệu con số có trở thành 14 khi họ lên ngôi?
Gerrard nói: “Kế hoạch là vậy. Chúng tôi muốn giành chiến thắng trong cả 3 trận còn lại nhưng như lúc nãy đã nói, cần phải kiềm chế những cảm xúc. Cả đội cần quên đi những trận đấu khác và chỉ tập trung vào một trận trước mặt mà thôi. Sẽ thật tự sát nếu cú nghĩ trận sau dễ và lơ là trận này.”
Bầu không khí ngày chơi bóng ở Anfield thật quá đỗi tuyệt vờitrong những tuần gần đây, dòng cổ động viên xếp hàng trên đường, cảm giác của sự mong chờ và khao khát cho danh hiệu tràn ngập khắp nơi.
“Tôi rất thích gặp gỡ các cổ động viên,’ Gerrard nói. “Tôi thích nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt họ vào lúc này. Tôi thích được nhìn thấy họ mơ mộng. Tôi thích được nhìn thấy họ trao đi niềm tin. Tôi rất thích; rất tuyệt vời. Đó là thứ lâu lắm rồi mà chúng tôi không có được. Chúng tôi đã từng trải nghiệm ở các giải đấu cup và đội bóng đã mang đến cho họ những đêm bóng đá tưng bừng và nhiều giấc mộng đẹp, nhưng điều hiện tại rất khác biệt là vì đây là giải quốc nội.”
|
|
Tại Anfield, Gerrard đã làm tròn bổn phận của: một cổ động viên trọn đời, một cầu thủ chơi 666 trận đấu, một thủ quân và một lá bùa hộ mệnh – anh ta cảm thấy như thế nào khi đội bóng đang rất gần đến thành tích đặc biệt này?
“Đây là vị trí tôi luôn mong ước từ bé đến lớn; cố gắng có mặt trong đội một; cố được ra sân thường xuyên; cố vượt mặt các cầu thủ ở vị trí tôi muốn và điều này cũng khá giống như ở tuyển Anh khi người ta hỏi rằng: ‘Giờ anh đã là thủ quân của tuyển Anh với rất nhiều áp lực, làm sao anh có thể đảm nhận được?’ nhưng đó chính là tình yêu của tôi. Tôi yêu đá bóng.”
Sau mùa giải này, Gerrard còn 1 năm nữa trong hợp đồng. Giờ không phải là lúc bàn luận về tương lai của anh nhưng rõ ràng là anh muốn tiếp tục thi đấu. “Điều ấy hiện tại không quan trọng,” Gerrard chia sẻ.”Nhưng đội bóng và bản thân tôi biết mối quan hệ của chúng tôi như thế nào. Đấy không phải là vấn đề. Họ điều biết và tôi cũng biết và tôi tin chắc rằng chúng tôi sẽ nhất quán được ý kiến khi đến lúc.
“Hiện tại tôi chưa bao giờ hạnh phúc tới thế này. Tôi đang nhảy nhót vào sân tập mỗi ngày và tôi rất yêu quý Rodgers cũng như đội ngũ huấn luyện, cả các đồng đội của mình nữa
“Tôi rất yêu bóng đá và trân trọng hiện tại,” Gerrard bày tỏ.” Nhìn về quá khứ tôi đã quá tuyệt vọng và tôi không nghĩ mình sẽ đi xa được như bây giờ.
“Đối với chúng tôi việc không giành được danh hiệu kể từ 1990 là quá yếu kém. Một câu lạc bộ với lịch sự huy hoàng như thế này đáng lẽ phải có rất rất nhiều cơ hội trong suốt 24 năm qua, thậm chí là phải giành được nó rồi.
“Tôi sẽ xem cơ hội này là cơ hội duy nhất của mình. Bởi vì giải đấu này rất khắc nghiệt và sẽ không có gì đảm bảo cho năm sau cả.
“Tôi nhìn vào Manchester United, họ đã thống trị trong suốt nhiều năm qua, từng đăng quang mùa giải trước nhưng mọi thứ đã đổi khác quá nhiều ở năm nay.
“Và mọi thứ trong bóng đá đều biến chuyển rất nhanh chóng. Sẽ là cực kì sai lầm nếu tôi cứ ngồi và nói, ‘Nếu năm nay không được thì có lẽ năm sau được’.”
Liệu đây có phải là thành tựu lớn nhất của anh?
“Tôi sẽ trả lời nếu và khi thành công,” - Gerrard nói “Khó có gì để tôi đem ra sánh ngang được với trận Istanbul [CK Champions League 2005]. Nhưng đây sẽ là một thành quả rất to lớn.”
Chỉ có một nỗi đáng tiếc nho nhỏ là không có sự góp mặt của Jamie Carragher, anh đã treo giày ở mùa hè qua sau 17 năm thi đấu trong màu áo Liverpool, sát cánh bên anh trong những trận cuối cùng này.”Nếu cho tôi chọn cách mỹ mãn nhất thì tôi sẽ chọn anh ấy có mặt trong phòng thay đồ cùng với tôi và giúp tôi giành được danh hiệu này.”
|
|
Với sự vắng mặt của Carragher, mọi ánh mắt sẽ đổ dồn vào Gerrard. Cả thế giới sẽ nín thở, theo dõi...
“Tôi nghĩ trong phòng thay đồ, mọi cầu thủ đều dõi theo tôi, xem tôi cư xử thế nào. Vì vậy, việc tôi cần giữ bình tĩnh và lạc quan là rất quan trọng, nhưng họ cần biết tôi luôn sẵn sàng giúp đỡ họ. Đó là công việc của tôi. Nếu tất cả cổ động viên, nhân viên cũng như các cầu thủ đều đang cần tôi dẫn đường thì tuyêt. Tôi đã sẵn sàng.”
Thành tích của Gerrard dưới 5 huấn luyện viên khác nhau
Gerard Houllier (11/1998 - 5/2004)
28 bàn/240 trận
Danh hiệu: League Cup 2001, 2003; FA Cup 2001; UEFA Cup 2001; Siêu Cúp Châu Âu 2001
Điểm sáng: Ghi bàn trong trận chung kết League Cup gặp MU
Điểm tối: Bị đuổi khỏi sân trong trận gặp Everton năm 1999
Rafael Benitez (6/2004 - 6/2010)
104 bàn/292 trận
Danh hiệu: Champions League 2005; FA Cup 2006; Siêu Cúp nước Anh 2006
Điểm sáng: Istanbul
Điểm tối: nhìn thấy fan đốt áo của anh khi anh xem xét việc ra đi tới Chelsea năm 2005
Roy Hodgson (7/2010 - 1/2011)
8 bàn/ 22 trận
Không danh hiệu
Điểm sáng: Hattrick vào lưới Napoli tại Europa League
Điểm tối: Đau đớn với chấn thương háng cực nặng khiến tương lai của anh bị đặt dấu hỏi
Kenny Dalglish (1/2011 - 5/2012)
8 bàn/30 trận
Danh hiệu: League Cip 2012
Điểm sáng: Hattrick vào lưới Everton vào tháng 3/2012
Điểm tối: Thất bại trong trận chung kết cúp FA và kết thúc mùa giải với vị trí thứ 8
Brendan Rodgers (6/2012 - hiện tại)
24 bàn/81 trận
Không danh hiệu
Điểm sáng: Chuyển sang chơi tiền vệ phòng ngự, và bất ngờ tiến tới ngôi vô địch
Điểm tối: Không có. Tự anh thừa nhận anh chưa bao giờ vui như lúc này.