Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi quyết định tha thứ và chôn vùi sự thật từng bị vợ 'cắm sừng'
Tôi và vợ yêu nhau hơn một năm thì cưới, sang năm sau sinh được con trai đầu lòng. Khi con trai được hơn 1 tuổi, vợ tôi xin phéo đi làm ăn xa để kiếm thêm thu nhập phụ giúp gia đình.
Thú thực, tôi không muốn một chút nào, phần vì không muốn vợ vất vả, phần vì sợ vợ đi xa rồi nhỡ nhầm đường lạc lối. Tuy nhiên công việc ở quê của tôi đang khá tốt, vợ lại chẳng kiếm được việc làm, mà bố mẹ già lại đau ốm, một mình tôi gồng gánh kinh tế thực sự không thể nuôi nổi cả nhà nên mới đành để vợ đi xa.
Sau đó, mỗi tháng vợ đều chuyển vào tài khoản của tôi 10 triệu, cuộc sống gia đình cũng khá lên. Có điều, hai vợ chồng ở xa nhau quá, năm gặp được có vài lần, nhìn nhà người ta có vợ có chồng bên cạnh mà lắm lúc tôi chạnh lòng, khao khát.
Rồi có một năm sau kỳ nghỉ Tết, vợ mới đi làm lại được mấy tuần đã báo tin có thai. Vì vậy vợ cố làm thêm mấy tháng nữa rồi về quê sinh con, ở nhà hẳn. Lần này, vợ sinh cho tôi một cô công chúa, vậy là đủ nếp đủ tẻ.
Cuộc sống cứ thế trôi qua cho đến gần đây, một người bạn lâu năm của tôi đến nhà chơi. Thấy con trai và con gái tôi, cậu ấy buông lời nhận xét:
- Con gái nhìn chẳng giống cậu chút nào, coi chừng lại nuôi con tu hú đấy nhé.
- Chúng ta là bạn thân, nhưng chuyện con cái không nên lấy ra đùa như thế.
Sau đó bạn xin lỗi tôi, hai đứa lại uống rượu với nhau. Tuy nhiên những gì bạn nói như một nút thắt trong lòng tôi, rất khó chịu, bởi từ khi con gái chào đời đã nhiều người nhận xét như vậy rồi. Có điều tôi luôn tin tưởng vợ, nghĩ rằng lớn lên con gái sẽ thay đổi, rồi cũng nhìn ra nét giống tôi thôi. Nhưng, con gái càng lớn càng chẳng giống bố.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi quyết định âm thầm xét nghiệm giám định huyết thống với con gái để gỡ nút thắt trong lòng. Nhưng giây phút nhận được báo cáo, thế giới xung quanh tôi như sụp đổ. Tôi ngồi bệt xuống đất, vì chân tay bủn rủn đứng không vững được nữ. Tôi đã vất vả nuôi dạy con gái suốt 7 năm qua, vậy mà nó không phải là con ruột của tôi.
Lúc biết kết quả xét nghiệm ADN, thế giới xung quanh tôi như sụp đổ. (Ảnh minh họa)
Tối hôm đó, tôi đưa bản báo cáo xét nghiệm cho vợ. Biết không thể chối cãi, cô ấy thừa nhận tất cả. Hóa ra năm đó, trước khi về quê ăn Tết, công ty cô ấy tổ chức tiệc tất niên cho nhân viên. Vì uống quá chén nên cô ấy đã không làm chủ được bản thân, nhỡ lên giường với một nam đồng nghiệp.
Đến hôm sau cô ấy về quê ăn Tết, nên thành ra khi mang thai vợ cứ tưởng đó là con của tôi. Bởi sau sự cố với nam đồng nghiệp, cô ấy đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp rồi.
Nói đoạn, vợ khóc nức nở xin cầu xin:
- Em có lỗi với anh, em đã sai. Nhưng anh đã chăm sóc bé Bơ từ khi nó mới lọt lòng. Con bé đã gọi anh là bố suốt bao năm nay, trong nó anh chính là bố ruột. Anh có thể vì con mà tha thứ cho em được không? Anh có thể đánh em mắng em nhưng đừng phanh phui chuyện này được không? Em không muốn con bị tổn thương.
Vợ không muốn con gái bị tổn thương, tôi cũng vậy. Tôi luôn coi con gái như báu vật, chưa bao giờ nỡ đánh mắng con lấy một lần, sao tôi nỡ làm con bị tổn thương, đau lòng chứ.
Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi quyết định tha thứ cho vợ và chôn vùi sự thật này. Máu mủ hay huyết thống không quan trọng, tình cảm giữa người với người mới là điều đáng quý nhất. Vả lại, vợ cũng biết ăn năn hối cải, tôi không muốn đánh mất hạnh phúc gia đình hiện tại.
Article sourced from EVA.
Original source can be found here: https://eva.vn/tam-su/phat-hien-con-gai-7-tuoi-khong-phai-mau-mu-nhung-vi-mot-loi-noi-cua-vo-toi-da-tha-thu-cho-co-ay-c391a565841.html