Sau 12 năm kết hôn, thứ mà tôi nhận được nhiều nhất có lẽ là cô đơn và thất vọng
12 năm kết hôn, thứ mà tôi nhận được nhiều nhất có lẽ là cô đơn và thất vọng. Lúc nào bản thân tôi cũng phải gồng hết sức chăm lo từ việc nhỏ đến lớn ở trong gia đình. Đáng ra phải được tôn vinh, được an ủi nhưng cuối cùng chẳng là gì cả.
Chồng tôi là một người gia trưởng, trước lúc cưới anh hứa sẽ kết hôn xong vợ chồng sẽ ra ở riêng. Nhưng lúc cưới xong chuẩn bị mua nhà, bố mẹ anh bảo: "Con là con trai cả trong nhà, nên phải ở cùng bố mẹ để còn lo việc lớn nhỏ trong gia đình, chăm sóc cha mẹ sau này''.
Thế là chồng tôi nhất mực nghe theo, tôi ban đầu cũng áp lực, nhưng sau nghĩ mình cố gắng yêu thương thì nhà chồng cũng sẽ không làm khó gì.
Nhưng không, trong khi tôi cố gắng hết sức thì chồng lại vô tâm. Mỗi khi nhà có việc gì là anh ấy là đùn đẩy:
"Em giờ là vợ anh, là dâu nhà anh thì em phải lo liệu cho chu đáo. Không anh em, họ hàng, người ta cười vào mặt bố mẹ anh''.
Khi tôi lo toan chuẩn bị mọi thứ thì làm tốt chẳng có một lời khen từ chồng hay mẹ chồng. Nhưng chỉ cần một chút sai lầm nhỏ là cả nhà chồng chỉ trích, đổ lỗi tôi vụng về, không đảm đang, khôn khéo.
Nhiều lúc tôi cảm giác mình chẳng còn là chính mình nữa. Mỗi ngày tôi đều tỉnh dậy và làm việc như cái máy. Đi làm 8 tiếng kiếm tiền bên ngoài, tan làm đồng nghiệp có thể thoải mái đi cafe, mua sắm...thì tôi tất bật về nhà để dọn dẹp, nấu nướng, phục vụ cả nhà.
Mọi người ốm từ bố mẹ, tới chồng, tới con tôi đều phải xin nghỉ việc để chăm. Có hôm công việc khẩn quá không nghỉ được, nhờ chồng đỡ cho 1 ngày ở nhà chăm con mà anh bảo:
"Em là đàn bà, việc chăm sóc những người ốm là việc của em''.
Nghe đến đó mà tôi chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Như đợt vừa rồi cả nhà tôi bị dính dịch Covid, tôi lúc đó cũng rất mệt nhưng vẫn phải dậy để nấu nướng, đi đến từng phòng để hỏi han, nghe ngóng sức khỏe của mọi người.
Đến lúc mọi người khỏe hơn, tôi lại bị nặng hơn. Nhưng thay vì được chồng và nhà chồng quan tâm thì chồng tôi lại lạnh lùng:
"Em giờ F0 rồi, hay em dọn về nhà ngoại ít hôm đi. Chứ anh với bố mẹ anh vừa mới khỏe, em ở đây lại lây sang cho cả nhà thì mệt lắm''.
Thật sự đang mệt không thở nổi mà nghe chồng nói câu đó xong tôi lại cảm giác đời mình thật bất hạnh. Mang tiếng là chồng mà anh chẳng lo lắng cho tôi gì cả.
Lâu giờ tôi phục vụ cả nhà chồng, tới lúc tôi cần họ nhất thì họ lại bỏ mặc tôi. Đến lúc bố mẹ tôi xót con, gọi bảo về thì tôi đành về.
Về nhà được bố mẹ chăm sóc đúng là thật sự thấy cuộc đời mình yên ấm lại. Tôi cũng cố gắng cách ly trong phòng để không lây nhiễm sang cho bố mẹ mình.
Trong khi tôi về ngoại thì con gái tôi gọi điện sang nói ở nhà chồng không có tôi lo cơm nước nên mọi người ai cũng khó chịu. Tôi cũng kệ, đợi đến lúc tôi khỏe thì cũng đón luôn con gái sang nhà ngoại ở một thời gian. Từ giờ tôi cũng chẳng còn cái suy nghĩ mình phải lo toan, hầu hạ người khác nữa. Bản thân mình nhất định phải yêu thương chính mình mới hạnh phúc được.
Bạn đang tìm dịch vụ về Luật sư - Trạng sư?
Xem thêm
Luật Bồi thường thương tích cá nhân, tai nạn
Article sourced from PHUNUTODAY.
Original source can be found here: https://phunutoday.vn/tu-khi-lay-chong-toi-khong-duoc-phep-om-cham-soc-ca-nha-toi-luc-minh-om-nam-mot-cho-ai-cung-bo-mac-d319894.html