Sau khi hồi phục một chấn thương chân kinh hoàng, tiền vệ của Arsenal rất quyết tâm tận dụng mọi cơ hội đến với anh, bao gồm kỳ Olympic trên sân nhà.
Aaron Ramsey - Ảnh Getty
“Giá mà nó không có ở đây”, tiền vệ người xứ Wales chỉ vào vết sẹo ở đầu gối, dấu vết của cuộc khẫu thuật sau khi anh nhận pha vào bóng của Ryan Shawcross (Stoke) vào tháng 2/2010. “Tôi chỉ biết cảm ơn các bác sĩ phẫu thuật vì những gì họ đã làm cho tôi. Thật khó tin là họ có thể làm như thế, nhưng vết sẹo này đã khiến sự nghiệp của tôi chững lại. Nằm dài trên bàn phẫu thuật là điều tồi tệ nhất với một cầu thủ. Tôi vắng mặt 10 tháng và sau đó vẫn rất vất vả mới có thể ra sân”.
Nếu ở thời trước, Ramsey có thể đã chẳng còn lành lặn chỉ là để đi vòng quanh khách sạn sang trọng Rockliffe Hall, gần Darlington, đại bản doanh của tuyển Anh, nơi họ chuẩn bị cho trận khởi động thua Olympic Brazil 0-2 vào ngày thứ Sáu.
Nhưng ngay cả với những tiến bộ y học bây giờ, ở tuổi 21, Ramsey vẫn ý thức rằng sự nghiệp của anh rất mỏng manh. Dù không phải là người sùng đạo, đã có những lúc Ramsey phải viện tới sức mạnh thần quyền để tiếp thêm sinh lực cho cuộc chiến của anh.
“Bạn gái tôi là một người Công giáo và tôi nghĩ sẽ không sao nếu chúng tôi mỗi ngày đọc vài đoạn kinh Thánh bằng tiếng Wales. Tôi còn xăm một đoạn kinh vào tay mình”, Ramsey nói. “Cô ấy rất tin tưởng. Tôi không thật sự sùng đạo nhưng tôn trọng điều đó và cũng làm phần của mình, và cả hình xăm này. Tôi cho rằng làm như thế cũng tốt trên phương diện nào đó. Trên người tôi còn có cả hình xăm của một tòa lâu đài gần nơi tôi sinh ra, Cardiff”.
Những hình xăm đó cũng giống như cuộc phẫu thuật với anh, là một biểu tượng về sự vượt qua khó khăn để đến với thành công. “Giống như bạn sắp bị giết chết vậy”, Ramsey thừa nhận về chuyện xăm hình. “Lần lâu nhất tôi ngồi 7 tiếng liền và sau đó phải ngồi thêm khoảng 3 tiếng nữa mới lại sức”.
Cuộc đời chỉ có bóng đá từ khi còn nhỏ khiến Ramsey thừa nhận rằng anh không thật sự hiểu lắm về thể thao Olympic, diễn ra 4 năm mỗi lần. “Tôi không thật sự quan tâm lắm”, Ramsey nói. “Tôi có xem một vài nội dung như 100 mét, 200 mét. Kỳ Olympic đầu tiên mà tôi biết là Sydney 2000, nhưng tôi chẳng còn nhớ gì được nhiều. Ở trường tôi cũng có học điền kinh. Tôi từng chạy 800 mét và chơi năm môn phối hợp. Thành tích cũng không tồi”. Ramsey đã khiêm tốn. Anh từng giành huy chương vàng ở những giải của trường học cho cả hai nội dung nói trên.
Giỏi thể thao từ nhỏ đương nhiên khiến Ramsey háo hức hơn khi được tham dự Olympic, nhưng mặt khác, với tư cách là một người Wales yêu nước, anh đã cân nhắc kỹ trước khi nhận lời mời của HLV Stuart Pearce tham gia đội tuyển Vương quốc Anh ở Thế vận hội.
Trận mở màn là gặp Senegal ở Old Trafford tối thứ Năm. “Những cầu thủ Wales chúng tôi sẽ quyết định có tham gia đội Vương quốc Anh hay không”, Ramsey giải thích. “Chúng tôi đều tự hào là người Wales và đại diện cho quốc gia mình, hay cho Vương quốc Anh”.
Ramsey cười về ý tưởng có sự ưu ái những người Wales trong lựa chọn của Pearce, với hai cầu thủ quá tuổi là Ryan Giggs và Craig Bellamy, có thể gây ra sự chia rẽ trong nội bộ đội bóng. “Không hề”, Ramsey nói. “Chúng tôi hòa nhập với nhau rất tốt”.
Và đội ngũ đó sẽ cần những phẩm chất của Ramsey. Kỹ thuật, tầm nhìn và sự bền bỉ tuyệt vời, tài năng trẻ trưởng thành từ CLB Cardiff City từng được HLV Arsene Wenger ca ngợi là “một Roy Keane với quan điểm tấn công”. Nhưng Ramsey biết anh vẫn còn nhiều điều để cố gắng: “Tôi thấy mình vẫn còn có thể tiến bộ. Tôi đang nỗ lực hết mình và muốn học hỏi thêm mỗi ngày để trở thành cầu thủ giỏi nhất”.
Bao Ngoc - Tổng Hợp từ Internet