Một năm trời lang bạt khắp núi rừng, "người rừng" bỗng chốc quay trở về làng. Sự kỳ quái của Đẩu khiến dân làng nhiều phen khiếp đảm, nơm nớp lo "người rừng" tới nhà.

Nhà của 'người rừng'

“ Người rừng về làng”

Ngôi làng nhỏ nằm yên bình cạnh con dốc cao, sau một năm mọi người dường như đã quên đi chuyện chú Đẩu (58 tuổi, ở làng Lệ Kỳ, xã Vĩnh Ninh, huyện Quảng Ninh, Quảng Bình) ngày nào. Sự vất vả, tất bật ngược xuôi của những vụ mùa, với con trâu mảnh ruộng, khiến dân làng không còn chú ý tới câu chuyện lạ làng năm xưa. Có chăng cũng chỉ là khi gặp người mẹ của Đẩu mỗi ngày một già đi vì phiền mà người ta nhớ lại hỏi thăm.

Một trưa hè oi ả, khi mọi người đang yên giấc sau một buổi làm đồng vất vả, chú nghé lim dim mơ màng, thì thằng Lêu (con chị Xanh ở đầu làng) chạy xồng xộc như ma đuổi về làng. Đứng ngay giữa làng, cái tin mà nó hét lên khiến mọi người bàng hoàng, thất thần: “Chú Đẩu về làng! Đẩu rừng về rồi!”. Khắp thôn xóm, mọi người ào chạy a. Ký ức của họ về Đẩu dường như đã bị lãng quên bỗng chốc trở lại như vừa mới ngày hôm qua.

Bác Thanh (77 tuổi, người trong làng) nhớ lại: “Hồi đó, tui đang ngủ ở cái võng sau bụi tre, nghe thằng cu Lêu hét rứa, người tui như sực tỉnh. Quả thật bẵng đi một thời gian, từ khi chú Đẩu bỏ làng mà lang thang khắp núi khắp rừng thì mọi người cũng quên luôn. Giờ đột ngột trở về ai cũng lạ, không biết nên mừng hay nên vui đây”. Đột ngột bỏ đi, bất ngờ trở về trong sự quái lạ. Làng quê yên bình bỗng chốc náo loạn. Thế rồi, mọi người chạy nhanh về hướng bìa rừng, lên con dốc ngắn cách làng với đồi núi. Giữa mênh mông của khoảng ruộng đồng, người ta thấy chú Đẩu lững thững từng bước như người thiếu ăn. Không ai còn nhận ra đấy là Đẩu, bộ dạng khô khốc, nhăn nhúm, đen đúa, tưởng chừng như chỉ một cơn gió nhẹ cũng đủ sức xô ngã con người này. Ông Vân (65 tuổi), một người dân trong thôn kể lại: “Nói về ngày thằng Đẩu về, tui là người chứng kiến gần như đầy đủ. Giữa cái nắng gắt của trưa hè càng làm Đẩu thêm khét lét như con cá khô. Hắn như người chết sống dậy, khô rúm, mắt cứ lườm, tóc tai bờm xờm và nhất là không một mảnh che thân, quả đáng sợ”.

Người dân không ai dám tới gần Đẩu, trong ký ức họ vẫn y nguyên hình ảnh chú Đẩu gào thét, chạy nhảy khắp núi. Một chú Đẩu lạ lùng sẵn sàng phi đá vào bất cứ ai đến gần. Bà Ráu ngỡ ngàng, xen những giọt nước mắt trong ngày thấy đứa con trai trở về, dẫu biết rằng không dám tin đây là cậu con trai tài hoa ngày nào của mình. Bà đón đứa con “người rừng” về nhà trong sự hoài nghi, xôn xao của người dân trong làng.

Bà Ráu kể tiếp: “Ngày Đẩu về, nó không nói không năng gì, chỉ ngồi co rúm ở một góc nhà tranh. Mệ khóc vì nó mà ngất lên ngất xuống. Mấy anh em cũng chạy tới chạy lui mời “thầy”. Bà con hàng xóm tới, Đẩu không làm gì nhưng cứ hễ thấy “thầy” là nó ném đá cho bể đầu. Được ba ngày thì Đẩu lại đi. Mệ chưa kịp mừng thì nó bắt đầu cuộc sống kỳ lạ của riêng nó”. Được ba ngày yên ổn một cách khó hiểu. Đẩu bắt đầu thèm cảm giác “rừng rú”.

Nhà của "người rừng" (Ảnh minh họa)

Hằng ngày, người ta thấy chú Đẩu lom khom khắp bụi này đến xó kia như để chọn nơi trú ngự cho riêng mình. Đẩu chui soàn soạt qua những bụi gai tre, những cây bồ kết nhọn hoắt của mấy nhà, mà không mảy may đâu đớn. Có lẽ “người rừng” không còn thuộc về thế giới của làng nữa. Thế rồi, Đẩu chọn cho mình một đám chuối rậm rập ở phía sau nhà làm nơi trú ẩn. Đêm cũng như ngày Đẩu chỉ chui rúc ở đó.

Gia đình thương xót đứa con tội nghiệp nhiều lần ra bắt vào nhà, thế nhưng cứ sáng vào, là chiều Đẩu lại ra “nhà” của mình trong sự bất lực của mọi người. Anh Châu kể: “Nhiều lúc anh em tui trói nó vào cột nhà mong nó khỏi ra bụi bờ mà cũng vô ích. Thấy nó lừ lừ rứa sợ nó có chuyện lại mở dây. Thế là nó chạy đi mất”.

Dân quê khiếp đảm vì “người rừng”

Người dân xung quanh lo lắng khi Đẩu trở về cho dù ai ai cũng mong chàng trai ấy sẽ trở lại bình thường, là người của làng chứ không phải là “chú vượn của rừng”. Bởi lẽ phải sống chung với con người kỳ lạ ấy, người dân thật thà nơi đây không thể lý giải và chấp nhận nổi. Sự lo lắng của mọi người đã trở thành sự thật. Sau những ngày chui rúc trong bụi cây, bờ mương. Đẩu bắt đầu xuất hiện “ung dung” trên những con đường với bộ dạng không  giống ai làm tất cả mọi người nhiều phen khiếp vía.

Dù đã về nhà nhưng Đẩu vẫn chỉ mặc độc nhất một cái quần cộc không thể cộc hơn, tóc tai bờm xờm. Không những vậy, Đẩu còn dùng một sợi dây thừng thắt từ trước mũi ra sau đầu, sợi dây đè lên mũi như một cái khẩu trang của mọi người. Bà Ráu lý giải về cái khẩu trang lạ: “Chắc nó nghĩ thế gian này bẩn thỉu, nó không thể thở được, phải bịt mũi lại không thì sẽ ô uế”. Sự kỳ quái của chú Đẩu càng khiến dân làng sợ, khi liên tiếp những buổi tối “đá bay” từ bụi bờ, cây cối mà Đẩu hay chui rúc.

Nhiều người cho là Đẩu ném, người thương thì nghĩ chắc lũ trẻ chơi dại. Thế rồi bà con không ai bảo ai, mọi người thầm nhắc nhở con em mình không đi ra ngoài vào buổi tối vì sợ “họa vô đơn chí”. Ông Ninh cho biết: “Nhiều khi đang đi trên đường mà đá trong bụi bờ cứ ném ra ào ào. Tui bị bể đầu một lần. Hết đá là tiếng soàn soạt như con thú chạy trong rừng. Từ đó tui sợ nên ít dám ra đường”. Theo người dân nơi đây kể lại thì chuyện đá bay chỉ xuất hiện vào ban đêm, và nhất là những đêm trăng sáng.

Khu vực mọi người bị “phục kích” cũng quanh đi quẩn lại mấy đoạn bờ rào bằng cây mận gai, cây tre gần nhà mà Đẩu hay qua lại, nên bà con ai ai cũng lo sợ, nghi ngờ Đẩu mà không dám nói ra. Có lẽ người dân nơi đây cũng hiểu và thông cảm cho sự bi đát của số phận Đẩu. Những đêm trăng lên cao, gió quê thổi lồng lộng người ta lại nghe đâu đó vọng lại những tiếng sáo xa xa. Tiếng sáo đã từng làm say mê bao cô gái, tiếng sáo giờ đây chỉ còn trong quá khứ. Bây giờ mỗi độ trăng rằm là người người lại sống trong sự lo âu, họ không chỉ lo những vụ đá bay xối xả mà còn lo sợ nghe tiếng sáo của Đẩu.

Tiếng sáo ấy không phát ra cố định ở một nơi, khi gần thật gần, khi quá là xa. Các thầy cúng trong làng bắt đầu lo sợ ma quỷ sẽ theo tiếng sáo ấy mà về với làng, gây họa cho làng. Sự kỳ lạ của chú Đẩu cộng thêm phần phán xét, đồn đoán của các thầy cúng, sự thêm bớt của miệng thế gian khiến cho câu chuyện “người rừng” trở về như một thảm họa của vùng quê Lệ Kỳ. Lo lắng đấy, sợ hãi đấy nhưng không một ai lên tiếng dị nghị hay nói với gia đình Đẩu.

Bà Vui cho biết: “Nhớ lại hồi đó thì ai cũng sợ hết, mấy thầy còn nói sáo là nguồn dẫn ma về làng nữa càng sợ. Biết là vậy nhưng thực tình ai cũng thường mến chú Đẩu hết. Thấy chú vậy ai mà không xót. Bà con chỉ lặng lẽ bảo ban con cháu chú ý hơn thôi…”.

Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về Siêu thị?

Big Sam Market Vùng: Niddrie. Phone: 9366 2237
Xem thêm

chuyên bán các loại thực phẩm tươi ngon như trái cây, thịt, cá,...