Những người cô đơn ấy đến bao giờ mới mạnh mẽ bước ra?
Nhưng bạn cũng biết khi đến lượt bản thân họ, họ lại mông lung giữa rất nhiều suy nghĩ, họ bơ vơ lạc lõng giữa những hướng đi, những sự chọn lựa, những bế tắc mà không biết nên chia sẻ cùng ai. Đôi khi bạn sẽ thắc mắc, thắc mắc tại sao bạn luôn tin tưởng họ để chia sẻ câu chuyện của mình cho họ nhưng đến khi họ có chuyện gì đó người họ tìm đến lại không phải là bạn. Bạn biết tại sao không, chỉ là họ đã quá bản lĩnh để là chỗ dựa cho bạn khi bạn yếu lòng, khi bạn bế tắc, khi bạn mất thăng bằng bạn có thể tựa vào và tìm đến họ.
Không phải họ không muốn cho bạn biết, cũng không phải họ không xem bạn là quan trọng mà do chính họ đã quá coi trọng bạn nên vô hình chung đã tự xây nên cho bản thân mình một màn chắn, một vỏ bọc vô hình cho bản thân. Họ cũng quên mất đi cách chia sẻ những bế tắc, những nỗi đau của mình với người khác, lâu dần sẽ trở thành thói quen, rồi lại thành nỗi sợ.
Và rồi vỏ bọc vô hình ấy, cứ lớn dần lớn dần lớn dần mãi tạo nên thứ mà người ta vô tình không biết mà cũng chắc dám nhắc tới đó chính là sự cô đơn.
Có những câu chuyện về con nhím xù gai rồi bạn sẽ biết rằng một con nhím chẳng bao giờ muốn làm hại ai. Bạn biết không có những người luôn có một cuộc sống của riêng mình, họ không muốn xen vào cuộc sống của bất kỳ ai và cũng không muốn ai bước vào cuộc sống của chính họ.
Họ nhạy cảm với tất cả mọi thứ, đôi khi một chú cún bị thương cũng khiến họ mủi lòng đau xót. Họ sống trong vùng an toàn, sống theo cách lặng thầm nhất mà họ không muốn gây chú ý với ai, cũng chẳng muốn ai xen vào, can thiệp vào cuộc sống của họ. Rồi sẽ có người sẽ nói tại sao không chịu mở lòng mà đưa mình ra thế giới bên ngoài. Nhưng rồi khi nhìn lại, họ cũng có lý do của riêng mình, đôi khi vì sợ.
Họ sợ thế giới bên ngoài mà họ vô tình bị cuốn trong cái vỏ ốc sên của mình, họ sợ người lạ, họ tránh xa thế giới bên ngoài họ sợ bản thân mình sẽ bị tổn thương. Như con nhím xù lông, họ cũng sợ chính bản thân mình sẽ làm tổn thương những người khác nên luôn cố gắng tạo lớp gai nhọn để đẩy người khác ra xa, càng xa họ càng tốt. Họ không muốn vậy, chỉ là họ sợ, rồi lại vô tình lâu dần, lầu dần lại đắm chìm trong cái vỏ bọc mang tên cô đơn.
Bạn có bao giờ nghĩ về những người mạnh mẽ. Hẳn là trong cuộc sống bạn đã từng gặp những người mạnh mẽ rồi đúng không? Tôi đã từng thấy có nhiều người lúc nào cũng vui vẻ và tràn đầy năng lượng, lúc nào cũng luôn mang đến cho mọi người sự một không khí năng động, tràn trề năng lượng. Cuộc sống của họ là hai thế giới khác biệt, sự khác biệt đôi khi còn rạch ròi đến đau nhói. Họ là người chia sẻ niềm vui cho mọi người, đến những nỗi buồn họ không còn biết cách nào để chia sẻ mà tự ôm lấy mà gặm nhấm riêng mình.
Rồi bạn sẽ thấy có một cô gái mạnh mẽ đến đau lòng. Một cô gái có thể tự làm tất cả mọi việc, cô ấy luôn mạnh mẽ và kiên cường, cô ấy luôn giúp đỡ mọi người, mọi thứ, cô ấy muốn mình có thể che chở cho mọi người. Nhưng đến khi về mình lại một mình, cũng chẳng muốn nhờ vả ai. Cô ấy sợ phải làm phiền người khác và cô ghét việc phải làm phiền người khác. Cô ấy mạnh mẽ là như vậy đấy nhưng đôi lúc vỏ bọc mạnh mẽ ấy đôi khi lại cảm thấy yếu đuối đến không ngờ,
Những người cô đơn thường mạnh mẽ trước người khác nhưng tự yếu đuối trước gương, tự yếu đuối với bản thân mình, tự mình khóc, tự mình nhìn thấy nỗi đau, tự mình an ủi, tự mình vực dây. Và những người cô đơn ấy đến bao giờ mới mạnh mẽ bước ra?
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/nhung-nguoi-co-don-ay-den-bao-gio-moi-manh-me-buoc-ra-nw228664.html