Vội vã, sấp ngửa lách xe giữa đám đông người xe dày đặc dưới lòng đường, trên vỉa hè, ông già tìm được chỗ trống đỗ xe.
ảnh minh họa
Thận trọng tháo dây đai thắt chặt con bé cháu nội vào lưng mình, ông đỡ nó xuống đất. Tháo mũ bảo hiểm, bỏ khẩu trang và áo khoác chống nắng cho cháu, ông quàng lên đôi vai mảnh dẻ, yếu ớt như đôi cánh chim ra ràng, chiếc cặp hồng nặng trĩu. Ðôi mắt già ứa lệ sau cặp kính lấp lóa nắng hè.Cố tình đứng khuất sau gốc cây, ông không dám nhìn theo bóng con bé lũn cũn cõng chiếc cặp xệ vai, bước vào cổng trường. Ðôi mắt tròn ngơ ngác, rơm rớm nước mắt, ngoái lại tìm bóng ông, như con chim non tìm chỗ dựa bấu víu, trước khi chập chững những bước bay chuyền đầu tiên...
Cánh cổng trường khép chặt, nhưng lòng ông thì vẫn mở rộng, ngổn ngang bao nỗi niềm. Ôm ấp, đùm bọc, nâng niu, chăm bẵm con bé từ lúc còn trứng nước, ông biết trước rằng rồi đến một ngày, ông sẽ phải buông tay "thả" ra cho nó bay nhảy, cho dạn dĩ nắng mưa. Nên ông dắt cháu ra công viên, nhặt búp đa, chọn lá to làm "trâu" cho con bé. Cho nó bước chân trần trên cỏ xanh, đất ẩm để thấm dần hơi đất vào cơ thể non nớt, để hít thở khí trời, hơi nước cùng với nắng hè, gió lạnh đầu đông. Làm sao có thể bao bọc, che chở mãi trong vòng tay. Ông biết vậy, nhưng cái ngày lần đầu tiên đèo con bé tới lớp học trước lớp một, ông không thể cầm lòng. Con bé đang tuổi ăn, tuổi chơi hồn nhiên đã phải gò lưng, so vai, mắm môi cầm bút tập viết, làm toán. Ðứng ngoài cửa ngó vào, ông xót xa đến ứa nước mắt nhìn tấm lưng nhỏ bé cúi gập, cặm cụi trên trang giấy. Nhưng chung quanh còn mấy chục mái đầu trẻ như thế, đâu chỉ mình cháu ông. "Nhà nào cũng cho con đi học trước, nếu không cho cháu đi, sau này sẽ không theo kịp, thì khổ!". Bố con bé nói thế và còn bảo, giống như mọi đứa trẻ đều biết bơi, con mình xuống nước ngụp lặn sao nổi. Nói có lý, ông cũng phải nghe theo, làm theo mà trong lòng canh cánh không nguôi. Tối tối trong góc phòng, bên ngọn đèn bàn ánh vàng, con bé lại hì hụi đánh vật với từng con chữ tập tô, tập viết. Ông nhìn thấy cả những giọt mồ hôi ướt bết từng sợi tóc tơ, thấm đẫm lưng áo. Nhất là khi mẹ nó kèm cặp làm toán. Ông nghe thấy tiếng khóc tức tưởi, kìm nén và ánh mắt con bé, chốc chốc lại ngoái nhìn ông, cầu cứu. Biết mình bất lực không thể làm được gì, không thể can thiệp, ông thẫn thờ bước ra ngoài ban-công, cũng là lúc cánh cửa phòng bất chợt sập mạnh. Khép chặt cả đôi mắt ướt nhòe đỏ hoe lẫn tiếng khóc nghẹn ngào...
Giờ thì con bé đã bước vào lớp một, dường như chính nó dắt tay ông, chứ không phải ông nắm tay cháu bước qua cái ngưỡng cửa khó khăn nhất. Có lẽ nó cứng rắn dày dạn hơn ông tưởng. Còn ông thì yếu đuối, dễ mủi lòng hơn nó nghĩ. Cháu đi đâu, ông theo đấy, không rời nửa bước. Sáng đưa, chiều đón như một người chở "xe ôm" miễn phí và tận tụy. Nắng cũng như mưa, ông chẳng khác gì con chim già theo sát từng sải bay chuyền cành của con chim non dại. Nhưng cũng có những lúc, ông không thể làm gì được để vợi bớt gánh nặng học thêm, học ngoại ngữ chất lên đôi vai mảnh dẻ, yếu ớt. Biết làm sao được, hàng trăm đứa trẻ tuổi cháu ông, mỗi sáng như những bầy chim non rời tổ ấm, tụ về ngôi trường này. Những gương mặt dại khờ, ngơ ngác và thèm ngủ. Những chiếc cặp căng chặt, nặng trĩu vai. Thiếu vắng những tiếng cười, những ánh mắt long lanh ngời sáng. Khi kết thúc một ngày học, đón cháu ở cổng trường, rất hiếm khi cháu đón ông bằng nét mặt tươi tắn, nụ cười hồn nhiên như ngày chưa đi học. Nhọc nhằn trèo lên xe, con bé ôm chặt lấy lưng ông, gục đầu kêu mệt, buồn ngủ. Lắng nghe hơi thở khẽ khàng áp sau lưng, ông đoán con bé đang thiếp đi trong giấc ngủ chập chờn. Nén sâu tiếng thở dài trong ngực, ông cho xe chạy thật chậm. Lòng ông thầm ước, giá như có thể san sẻ bớt sự mệt nhọc không đáng có của con bé, để mỗi sáng tới trường, trẻ tung tăng bước nhẹ tênh, vô tư như những giọt nắng tinh khôi trên sân trường.