Ngày mà em muốn rời vòng tay ấy
Tâm trạng không đi đến đâu cả, chỉ đơn giản là trống rỗng khi nghĩ về những truyện đã qua!
Người ta nói đúng rằng những thứ đã đánh mất đi rồi rất khó tìm lại được. Nhưng người ta cũng không sai khi nói những quyết định đã qua là lựa chọn tốt nhất ở thời điểm đó. Có lẽ là tôi sai! Tôi đã đánh đổi một người thương mình để đổi lấy sự tự do mà tôi cho đó là vui vẻ, để rồi chìm trong tháng ngày dài không lối thoát của sự cô đơn.
Cũng đã lâu rồi kể từ ngày chúng tôi chia tay nhau, vẫn giữ liên lạc đấy nhưng không còn những câu chuyện tới sáng hay những lời tâm sự chỉ muốn đối phương biết.
Cũng kể từ ngày đó chúng tôi có những cuộc sống riêng, chẳng có ai hỏi han hay quan tâm tôi đi đâu, làm gì nữa. Cuộc sống của kẻ độc thân thật mà bao nhiêu người cho nó là tự do kia thật sự ảm đạm, rằng đã bao nhiêu lần tôi muốn thoát ra khỏi nó, bao nhiêu lần tôi thấy hối hận vì quyết định buông tay anh ngày đó.
Nhưng rồi thời gian cứ trôi và anh cũng đã tìm được hạnh phúc cho mình. Có lẽ khi tình yêu kết thúc người ôm nhiều kỉ niệm không thể tìm cho mình một hạnh phúc là người không thể quên đi.
Đã nhiều lần tôi muốn nhảy ra khỏi chính sự tự do của mình, nhưng đã hơn 2 năm trôi qua tôi vẫn chưa quen một ai khác. Không phải tôi tệ hại đến mức chẳng thể quen được ai, cũng chẳng phải do kén chọn. Mà tại thời điểm này tôi vẫn chưa gặp ai thích hợp hơn anh, không thể phủ nhận điều đó và cũng chẳng có cách gì để thay đổi nó.
Mọi người nói hay tôi rất giống một đứa trẻ hay cười và hiểu chuyện. Anh cũng vậy, anh từng nói yêu tôi vì sự hiểu chuyện của tôi. Thật ra tôi lại thấy mình có chút thảo mai, có thể đây là bí mật duy nhất của tôi. Tôi tự nhận mình là kẻ mộng mơ mang nhiều tâm tư. Có đứa trẻ nào mà lại nghĩ nhiều như tôi đâu chứ!
Sớm tối một mình cũng đã quen, quen với sự cô độc. Nhìn người ta có đôi có cặp, nghĩ mà cũng chạnh lòng. Để đêm đến nỗi cô đơn lại gặm nhấm tâm hồn của một kẻ đã từng được yêu và yêu da diết. Tôi cũng đã từng được yêu thương và chiều chuộng, đã từng có người đợi tôi đi học về, có người lo lắng khi không thấy tôi trả lời tin nhắn và gọi cả trăm cuộc vì không biết tôi đi đâu. Đúng là có những thứ mình không biết trân trọng sẽ có ngày mất đi. Cái ngày mà tôi muốn thoát ra khỏi vòng tay an toàn ấy chính là ngày mà tôi tự trao cho mình sự cô độc này.
Tôi đã nghĩ mình có thể tìm người khác thay thế anh, nhưng càng lớn tôi lại càng thấy là ngày đó mình đã sai. Giá mà năm đó tôi đủ trưởng thành hơn, đủ để biết trân trọng một người có lẽ giờ đây tôi không phải loay hoay trong cuộc hành trình vô tận chưa biết khi nào dừng lại để tìm một chỗ dựa tinh thần vững chắc cho bản thân mình…
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/ngay-ma-em-muon-roi-vong-tay-ay-nw232665.html