Ngày mà anh buồn nhất, là ngày trời đổ cơn mưa rào

01:06' 15-09-2018
Anh vẫn lang thang chốn cũ như là thói quen. Ghế ngồi chai nước đặt cạnh như đã từng có ai kề bên. Chẳng thể tìm được một ai tốt hơn hay chính bản thân tự khép mình lại như chẳng để mình tốt hơn. Đã lâu rồi không còn muốn yêu thêm một ai, đã lâu rồi không còn thấy ánh mắt như sao và nụ cười tỏa nắng ngày mai. Yêu nào thể hiện chỉ qua vài câu hứa xuông?

Có những ngày lạ lùng như thế. Đi làm về bằng những bước chân nặng trĩu, tai nghe chập chùng bằng những bản nhạc buồn, mắt đờ đẫn nhìn vạn vật chuyển động xung quanh mình. Có những ngày nỗi buồn bám rễ sâu chắc vào não bộ như nhưng con sâu làm ung nhọt cả tâm trí và thân thể. Mọi thứ rệu rã chậm rãi bỗng trở nên quá bình thường dưới con mắt lờ đờ không phải vì mệt mỏi. Những nỗi buồn như vốn đã quen thân bỗng nhiên chuyển mình khoác lên mình một bộ cánh mới làm lý trí chếch choáng như bị kẻ lạ xâm nhập và đánh gục từ bên trong. Nó không còn day dứt, không còn đau khổ từng cơn cuộn trào như trước đây, nó nhẹ nhàng cắn rút từng chút từng chút một, nó để cho bản thân mình có thể vẫn làm việc như những ngày bình thường, vẫn cười nói như những ngày bình thường nhưng.....

Giả dối, tất cả những điều ấy chỉ là giả dối, tất cả những điều vui vẻ nhỏ nhặt không thể khỏa lấp đi nỗi buồn, cắn rút xương tủy như kẻ nghiện giai đoạn cuối. Cơ thể đang cố gồng lên hết sức có thể nhờ vào chút lý trí còn sót lại, còn con tim đã sụp đổ từ lâu như tòa nhà hào nhoáng đã không còn gốc rễ, chỉ cần một biến cố nhỏ như cơn gió nhẹ thoảng qua cũng là mọi thứ đổi rạp xuống như chưa từng tồn tại. Không lẽ nỗi buồn đang chuyển dần sang một thứ khác ghê gớm hơn. Ám ảnh. Và đến những thứ "thuốc an thần" cường độ mạnh nhất của bản thân cũng không thể cứu nổi được nữa.

Nỗi nhớ có xu hướng bám rễ rất sâu vào cơ thể, đục khoét con tim đã vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, để rồi khi nó có chết đến gốc rễ nhưng bỗng trỗi dậy mạnh mẽ chỉ qua cơn mưa rào. Con người thường hay nhớ về những thứ đã cũ khi có thời gian. Khi lý trí đã không muốn trụ vững nhường chỗ lại cho con tim, bản thân lại muốn tìm về những thứ yên bình nhất. Yên bình là khi được trở về nhà, trở về với mảnh đất gắn bó máu thịt cùng lớn lên từng ngày, là được thả mình vào những cơn gió trên những dải đồ bất tận hay biển xanh rì rầm, và yên bình là được nằm trên chân người ấy để thủ thỉ, để than vãn mà chẳng ngại ngần xét nét.

Người ấy thường chẳng nói gì, chỉ cười hiền xoa xoa mái tóc rối xù lắng nghe. Yêu có nhiều định nghĩa nhưng ta vẫn thường tự hiểu, yêu là cảm giác yên bình và thân thuộc như thế. Không màu mè, không hoa mĩ, nó chỉ là cảm giác yên bình và ấm áp bên nhau, là cảm giác thân thuộc dành cho nhau. Và yên bình như đã quên mất bản thân ta, đã hơn một năm về trước.

"Anh vẫn lang thang chốn cũ như là thói quen. Ghế ngồi chai nước đặt cạnh như đã từng có ai kề bên. Chẳng thể tìm được một ai tốt hơn hay chính bản thân tự khép mình lại như chẳng để mình tốt hơn. Đã lâu rồi không còn muốn yêu thêm một ai, đã lâu rồi không còn thấy ánh mắt như sao và nụ cười tỏa nắng ngày mai. Yêu nào thể hiện chỉ qua vài câu hứa xuông? Em có từng nghĩ một ngày nào đó trời không tỏa nắng hay không? Anh nghĩ, ngày mà em đi mất, là ngày mà trời không tỏa nắng. Ngày mà anh buồn nhất, là ngày trời đổ cơn mưa rào..."

27/07/2018. Hôm nay, Hà Nội có mưa.

Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về Hội chợ Tết?

Hội Chợ Tết St Albans Vùng: St Albans. Phone: 0425 741 498
Xem thêm

Hội chợ Tết St Albans 2024


Article sourced from GUU.

Original source can be found here: https://guu.vn/myguu/dennn/ngay-ma-anh-buon-nhat-la-ngay-troi-do-con-mua-rao-q2RPrFFlvITXS.html