Ngay lúc này, anh nhớ em, nhớ chúng ta của những ngày xưa cũ!
Hôm nay, bên anh trời lại đổ mưa. Anh ngồi trong căn phòng làm việc vắng, chỉ có tiếng máy tính rù rì be bé như mọi ngày. Không gian tĩnh lặng, anh lại nhớ em.
Nhìn ảnh em trên màn hình điện thoại, lại nghĩ đến sự cách trở mỗi người một phương. Tự hỏi bây giờ bầu trời nơi em mưa có đang nặng hạt như nơi này. Và hình như mỗi khi nhìn trời và nghĩ về em, anh đều tự hỏi những lời ngớ ngẩn tương tự thế.
Mình xa nhau lâu quá, cũng chẳng biết đến bao giờ mới gặp lại. Mỗi người mỗi cuộc sống, mỗi công việc riêng. Nhưng điều ấm lòng duy nhất mỗi khi nghĩ về khoảng cách khắc nghiệt của địa lý, đó là lòng mình còn có nhau, mình đang cố gắng vì nhau.
Anh tự hào lắm, vì hai đứa đều mạnh mẽ, đều có thể dai dẳng tin vào đối phương, không ngừng phấn đấu để chờ ngày hội ngộ. Anh cũng tự hào lắm những dòng tin nhắn ngắn ngủi mỗi dịp lễ quan trọng trong năm. Anh tự hào vì chúng mình đều biết yêu sao cho đúng đắn, yêu nhau là vì nhau, cố gắng và sẻ chia.
Ngày đấy mình gặp nhau nơi mái trường tường quét vôi vàng cùng mái ngói đỏ, mình ngồi cạnh nhau nhưng có ai nghĩ sẽ là người quan trọng của nhau đâu.
Em trầm tính, dịu dàng. Anh trầm tư, ít nói. Hai đứa đều thích không gian yên lặng nhưng may là tụi mình cũng còn biết quan tâm đến xung quanh, nên tụi mình mới trò chuyện nho nhỏ cùng nhau. Để rồi mới biết ra phía sau sự trầm mặc của hai đứa tụi mình đều là một bản thể đầy thu hút với đối phương.
Anh và em đều thích những bản phương Tây cũ kĩ trước năm hai nghìn. Tụi mình cũng thích những bộ phim cũ bị bỏ quên giữa rất nhiều phim điện ảnh đẹp mắt.
Nhưng anh hiểu tụi mình cũng khác nhau nhiều lắm. Em thích đọc sách, anh lại chán việc đấy. Anh thích vẽ tranh, em thì bảo chẳng hiểu gì. Em thích làm Toán, anh lại toàn mù mịt. Anh thích chơi đàn, em bảo tập mãi cũng không được. Càng ở bên nhau, anh càng nghĩ tụi mình sinh ra là dành cho nhau có phải chăng?
Tụi mình là hai bản thể khập khiễng như hai con số không nguyên với phần sau dấu phẩy, là những con số ngoằn nghèo không dứt, con số khiến em chán chường khi tìm ra trong những bài Toán. Nhưng hai con số ấy cộng nhau lại vừa đúng bằng một trăm tròn trĩnh, chúng bù đắp cho nhau, gắn bó nhau, cũng không thể thay thế.
Đó là khi mình còn trẻ, khi mình chưa biết về cái gọi là miếng cơm manh áo phải không em? Nên mình chỉ ngu ngơ biết yêu và yêu thôi. Mà cũng vì yêu nhau, mình nhận ra bản thân muốn trở nên tuyệt vời hơn, để rồi mỗi người đều phấn đấu. Càng phấn đấu, mình lại càng xa nhau.
Và em ơi, giờ mình xa cách nhau mất rồi. Lòng anh bây giờ đong đầy thương nhớ. Nhiều khi anh muốn nhìn thấy em ngay trước mặt mình như ngày nào. Anh muốn chạm vào mái tóc em, mềm mại và thanh mát.
Anh muốn nghe tiếng thở đều đều của em ngay cạnh bên mình. Anh muốn nắm tay em bỏ vào túi áo đêm đông lạnh, rồi mình cùng nhau dạo quanh phố.
Anh muốn cùng em kề vai xem một bộ điện ảnh vừa tải về trên máy. Anh muốn cùng em giặt một cái chăn mỗi cuối tuần, mình nắm tay nhau dẫm lên chiếc chăn đầy xà phòng. Và anh muốn, anh muốn ôm em, chỉ vậy thôi, mình bên nhau quên thế nào là tháng dài năm rộng, cũng quên đi bộn bề cuộc sống. Nhưng tất cả chỉ là điều anh muốn mà thôi. Vì giờ đây, vây quanh anh chỉ có những nỗi nhớ.
Nhiều khi nỗi nhớ như con sóng to lớn, cuốn trôi anh khỏi bộn bề bận rộn. Nhiều khi nỗi nhớ như cơn bão, rào rạt mãi trong lòng.
Anh nhớ em, anh nhớ em, ngay lúc này anh nhớ em. Da diết chẳng nên lời, nhớ đến nỗi chẳng dám mở một bộ phim tình cảm xem vì sợ bản thân lại càng nhớ em hơn. Nhớ đến nỗi nghe một bản nhạc chậm cũng thấy bản thân yếu đuối đến buồn cười. Anh nhớ em, anh nhớ chúng ta của những ngày xưa cũ.
Hôm nay trăng tròn vành vạnh ở trên cao. Mình nhắn nhau lời chúc mừng trung thu, nhìn ánh trăng lại nghĩ rằng hai đứa vẫn ở cùng dưới một bầu trời. Và nghĩ về nhau rồi mình mình lại sống tiếp. Sống cho một tình yêu thuần khiết ở trong lòng phải không em?
Bạn đang tìm dịch vụ về Luật sư - Trạng sư?
chuyên về luật thương mại, luật gia đình, luật bất động sản
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/anh-nho-chung-ta-cua-nhung-ngay-xua-cu-nw229217.html